Cổ động một mảng tối đen, hàn khí từ phía dưới không ngừng bay lên, khiến cho Mạnh Hạo mặc dù được sương mù bao phủ bốn phía, vẫn như trước cảm thấy từng trận rét lạnh bức người.
Trong lãnh ý này càng ẩn chứa từng trận hơi thở tanh mùi máu, theo sự đi xuống của Mạnh Hạo, loại khí này càng ngày càng đậm, Mạnh Hạo thần sắc cảnh giác, hắn âm thầm tính toán, khi đi xuống chừng một trăm trượng thì bỗng nhiên dừng lại, tới gần thành động bùn đất bốn phía, hai mắt lóe lên, kiếm gỗ rất nhanh đâm vào, sau khi đào ra một lỗ hổng, hắn mở túi trữ vật, lấy ra miếng phù để vào trong.
Phù này là bảo vật của Vương Đằng Phi ngày đó.
Sau đó Mạnh Hạo tiếp tục đi sâu xuống, đến khoảng hai trăm trượng, Mạnh Hạo lại dừng lại, chôn vào vách động bốn phía vài chục thanh phi kiếm, từ đây về sau cứ cách một trăm trượng Mạnh Hạo đều sẽ làm thế, nếu khi ra ngoài không xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn sẽ lấy ra, chỉ khi nào xuất hiện việc ngoài ý muốn, những thứ này chính là thủ đoạn bảo mạng của Mạnh Hạo.
Lúc Mạnh Hạo đi sâu xuống được hơn bốn trăm trượng thì sương mù xung quanh hắn đột nhiên quay cuồng, phát ra từng tiếng nổ vang, sắc mặt Mạnh Hạo ngưng trọng, thân mình lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh, một lúc lâu sau lại cúi đầu nhìn cổ động phía dưới, ánh mắt chớp động vài cái, lại theo dây đỏ đi tiếp xuống.
Nhanh chóng đã đến năm trăm trượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254931/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.