Vẻ mặt Mạnh Hạo sa sầm, nhìn hai thanh kiếm gỗ cách Thượng Quan Tu chỉ có ba tấc. Nhưng khoảng cách ba tấc này, lại như một tấm chắn, với tu vi của Mạnh Hạo khó mà vượt qua được.
Suy cho cùng thì Thượng Quan Tu ở thời khắc này, đã không thể coi là tu sĩ Ngưng Khí cảnh. Gã cũng sắp tiến vào Trúc Cơ cảnh, một khi đan hồ trong cơ thể ngưng tụ đạo đài, thì gã muốn giết Mạnh Hạo, cũng chẳng ngại Mạnh Hạo là Ngưng Khí tầng chín, hắn cũng chẳng thể nào chịu nổi một kích.
Đây chính là sự khác biệt giữa Ngưng Khí và Trúc Cơ, cũng là sự vĩnh hằng bất biến giữa thiên địa này. Ngưng Khí nếu như không thể nghịch thiên, thì không thể nào giết chết Trúc Cơ!
Tựa như sự đối lập giữa một đứa nhóc và một gã tráng hán, mặc dù tráng hán có yếu đi nữa, thì giơ một tay cũng đã có thể bóp chết đứa nhỏ rồi.
Nhưng bây giờ, một tu sĩ Trúc Cơ, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, sẽ xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Hạo, cơ hội của Mạnh Hạo dĩ nhiên là rất nhỏ, thậm chí có thể nói hắn hoàn toàn không có cơ hội.
Vả lại, thời gian dần trôi đi thì bóng ma tử vong sẽ càng nhanh buông xuống. Cứ coi như là Mạnh Hạo lúc này có thể bỏ chạy, nhưng nửa canh giờ sau Như những gì Thượng Quan Tu nói, thì cho dù hắn có chạy tới chân trời góc biển, thì hắn chắc chắn vẫn phải chết.
- Làm sao bây giờ
Tơ máu trong hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254891/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.