Chương trước
Chương sau
- Ngũ Sắc Sát! Thượng Quan Tu vừa hét lên, lập tức có tiếng rít gào chói tai vang lên. Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, tranh cuốn xuất hiện trong tay hắn, rung rung, lập tức có thú linh bên trong rít gào, sáu con bay ra.

Một khắc này, tiếng nổ ầm vang truyền khắp bốn phía, cùng lúc đó Mạnh Hạo đã tới sát Thượng Quan Tu. Thượng Quan Tu mắt đầy lạnh lùng, khi Mạnh Hạo tiến lên thì cũng đồng thời bước lên trước, khi khoảng cách chỉ còn một bước, một cái đầu lâu nhanh chóng tan ra thành bãi nước loãng.

- Biết trước khi Kháo Sơn Lão Tổ ở Kháo Sơn Tông thì có tên gọi là gì không? Nó có tên là Phong Yêu Tông! Thượng Quan Tu thản nhiên nói, trong lúc nói liền giơ chân phải lên giẫm mạnh một cái xuống Đại Thanh Sơn.

Dưới một đạp này, Đại Thanh Sơn chấn động ầm ù, cùng lúc đó một luồng khí tức khó có thể hình dung bỗng nhiên ầm ầm phóng thích ra từ trong Đại Thanh Sơn. Mặc dù chỉ phóng ra một tia, nhưng một tia khí tức hỗn độn này lại mang theo lực lượng thiên địa không nói nên lời, dường như có một dao động sản sinh ra ý thức, trong chớp mắt này bị Thượng Quan Tu đưa tới, lao ra từ dưới chân Mạnh Hạo.

Mà khuôn mặt Thượng Quan Tu cũng nhanh chóng già yếu đi, trong phút chốc đã như già nua tới mấy chục năm, thoạt trông như vừa leo ra khỏi mộ.

Hiển nhiên loại thuật pháp này ngay cả y thi triển cũng cực kỳ gian nan, phải trả giá bằng thọ nguyên. Vốn dĩ y không dùng tới, nhưng sau khi thấy được tu vi của Mạnh Hạo, y bèn quyết đoán thi triển để tốc chiến tốc thắng, bởi vì y biết nay toàn bộ tu sĩ trong Triệu quốc đều đang tìm kiếm Mạnh Hạo.

Giao chiến ở nơi đây chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý, nếu không tốc chiến tốc thắng thì sẽ không lấy được chí bảo.

- Phong Yêu Tông tìm tất cả đại yêu trong trời đất, hiểu yêu phong, thích yêu linh, mượn yêu lực bước lên trời cao! Ngươi vừa bước vào Ngưng Khí tầng chín, lấy cái gì để chiến với lão phu. Nếu lão phu muốn, năm mươi năm trước đã Trúc Cơ rồi! Thượng Quan Tu nói lời này. Mà Mạnh Hạo đã vung cuộn tranh lên, chống cự tia khí tức bộc phát ra từ dưới chân này.

Nhưng ngay khi tranh cuộn đụng độ với khí tức, tiếng nổ vang lên, tranh cuốn lập tức xuất hiện vết rách, dường như bị xé ra, bay ngược ra sau, khiến cho tia khí tức kia nhắm thẳng Mạnh Hạo.

Thịch một tiếng, Mạnh Hạo hộc máu tươi, tại tích tắc này hắn lấy bảo phiến lông vũ ngăn cản. Lông vũ nổ tung, vỡ vụn, nhưng đã tranh thủ được cơ hội cho Mạnh Hạo né tránh. Nhưng cái giá của cơ hội này là thân thể hắn liên tục ngã lộn ra sau, hộc ra ba ngụm máu tươi.

Vừa giao thủ một cái mà Mạnh Hạo đã bị thương, có thể thấy Thượng Quan Tu này sâu không lường được như thế nào. Thượng Quan Tu cười lạnh, một kích này đã hao phí thọ nguyên của y, mặc dù không có trực tiếp giết chết Mạnh Hạo, nhưng ngày hôm nay y nhất định phải làm được. Lúc này y bước lên trước, lướt qua bãi máu thịt lẫn lộn do cái đầu kia tan ra, đang định tới gần.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo khóe miệng đầy máu tươi mà sắc mặt lại đầy lệ khí, gần như trong nháy mắt khi Thượng Quan Tu bước ra một bước, tay phải hắn bỗng nhiên giơ ra, chỉ tới bãi huyết nhục mà Thượng Quan Tu đang định bước qua kia.

Dưới ngón tay này, bên trong bãi máu thịt kia xuất hiện một tia hắc khí, trong khoảnh khắc tia hắc khí kia liền biến thành một con bọ cạp màu đen, với tốc độ cực nhanh, làm cho Thượng Quan Tu căn bản là không kịp thu bước chân lại, không kịp né tránh, trực tiếp đâm vào gan bàn chân của Thượng Quan Tu.

Theo cái đâm này, con bọ cạp kia hóa một tia đen sì chui vào bên trong.

Thượng Quan Tu biến đổi sắc mặt, chiêu này quá đột ngột làm y không hề đoán trước. Đó là pháp đan, là pháp đan hiếm có trao đổi với hai tên họ Thiên và họ Lã của Tử Vận Tông, trong đó có ẩn chứa một con bọ cạp có kịch độc!

Hắc khí kia chui vào gan bàn chân Thượng Quan Tu, trực tiếp thẩm thấu vào trong kinh mạch, trong khoảnh khắc đã lan ra toàn thân. Sắc mặt y lập tức tối đen, phun ra một ngụm máu tươi, máu đó đều đen sì, mang theo mùi tanh hôi.

- Đây là độc gì! Thượng Quan Tu sắc mặt đại biến, không chút do dự nhanh chóng lùi ra sau, cảm giác suy yếu như thủy triều xuất hiện trong cơ thể. Y không kịp nghĩ gì nhiều, giơ tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức lấy một viên đan ra định nuốt xuống.

Nhưng Mạnh Hạo tính toán đã lâu, đúng là chờ giờ khắc này, thậm chí vì thế mà phun ra ba ngụm máu tươi, há có thể để Thượng Quan Tu như nguyện ý được. Gần như trong khoảnh khắc khi đối phương lùi ra sau lấy đan, Mạnh Hạo bỗng nhiên lao lên, giơ tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức một cái lưới lớn màu đen bay ra, bao phủ lấy Thượng Quan Tu.

Nói thì chậm, nhưng lại rất nhanh. Sắc mặt Thượng Quan Tu liên tục thay đổi, tay phải giơ đan dược lên nuốt vào, tay trái kháp quyết thì chiếc lưới kia trực tếp phủ xuống. Cùng lúc đó Mạnh Hạo bước nhanh lên, trong tay xuất hiện một cây cung màu đen, hắn kéo căng dây cung, một mũi tên sắc bén bắn thẳng tới Thượng Quan Tu.

Thượng Quan Tu nhanh chóng lùi ra sau, nhưng một là nuốt đan hoặc kháp quyết, lưới và tên, y chỉ có thể lựa chọn một trong hai.

Một tiếng ầm vang lên, Thượng Quan Tu nuốt đan vào, y bỏ qua kháp quyết, tránh được chiếc lưới đen kia, nhưng không cách nào tránh được mũi tên mà Mạnh Hạo bắn tới. Mũi tên này trực tiếp xuyên thẳng qua bả vai phải của y, mang theo xương cốt vỡ và máu đen.

Đau nhức truyền tới, Thượng Quan Tu thét lên một tiếng. Mà Mạnh Hạo ra tay không chút tạm dừng, mũi tên thứ hai lập tức bắn tới, rồi mũi tên thứ ba, thứ tư. Mạnh Hạo không ngừng bước lên, tay nhanh chóng kéo cung, cứ bước ra một bước là bắn một mũi tên. Tổng cộng bước được bảy bước, bắn được bảy mũi tên.

Bảy mũi tên kinh động thanh sơn, gào thét phóng đi, mang theo sát cơ!

Thượng Quan Tu lùi từng bước, lùi từng bước, nhất định phải áp chế tia hắc khí trong cơ thể, cũng nhất định phải tránh những mũi tên này. Nhưng y chỉ là Ngưng Khí tầng chín, cho dù Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là Trúc Cơ, nhưng y chưa phải là Trúc Cơ!

Không phải Trúc Cơ, cũng không phải cường giả, với Ngưng Khí có chênh lệch một trời một vực, y với Mạnh Hạo giống nhau, đều là Ngưng Khí!

Như vậy y chẳng cách nào giải quyết một cách hoàn mỹ được. Lúc này tiếng ầm ầm vang vọng, bảy mũi tên toàn bộ xuyên thủng người y. Tay phải của y trực tiếp dập nát. Đây là điều duy nhất Thượng Quan Tu có thể làm, hy sinh cánh tay, rốt cuộc áp chế được độc tố trong cơ thể.

Nhưng đó chỉ là áp chế, không thể để lâu dài. Giờ phút này mũi tên thứ tám, thứ chín, thứ mười của Mạnh Hạo liên tục phóng tới, Thượng Quan Tu ngửa mặt lên trời gầm lên đầy giận dữ.

Từ khi y bắt đầu tu đạo tới nay, chưa bao giờ lại thảm hại như ngày hôm nay, lại mất đi một cánh tay. Cái giá này, cơn đau này, cảm giác này khiến cho Thượng Quan Tu lại càng muốn giết Mạnh Hạo, cực kỳ mãnh liệt muốn giết Mạnh Hạo.

- Biển Thiên Hà! Thượng Quan Tu mắt đỏ ngầu, độc tố trong cơ thể tuy bị y áp chế, nhưng không thể dễ dàng hóa giải được loại độc này, thậm chí chính y còn cảm nhận được là càng áp chế thì nó lại càng mạnh. Loại độc này Ngưng Khí cảnh không thể nào luyện hóa được, chỉ có Trúc Cơ mới có khả năng làm được.

Gần như trong tích tắc khi y gầm lên, Thượng Quan Tu tóc tai bù xù cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Mà từ trong máu tươi này, một hạt châu màu tím bay thẳng ra. Trong hạt châu này hỗn độn vô cùng, xuất hiện rồi lập tức khiến cuồng phong gào thét bốn phía, khiến cho ba mũi tên kia của Mạnh Hạo bị cuốn động, bùm bùm, vỡ nát hết thảy.

Hạt châu quay ngược trở lại, một lần nữa bay vào trong miệng Thượng Quan Tu. Cùng lúc đó cánh tay trái còn sót lại của y vỗ mạnh lên túi trữ vật, lập tức từng thanh phi kiếm, từng chiếc cờ phiên, còn có những pháp bảo với hình dạng không giống nhau nhanh chóng bay vụt ra, nhưng tất cả đều nổ tung trước mặt y. Những mảnh vỡ kia bay lên theo bàn tay Thượng Quan Tu giơ lên, hào quang tỏa ra chói mắt, nhưng lại ngưng tụ lại một chỗ thành một biển mảnh vỡ pháp bảo trước mặt y.

Đằng xa, ánh mặt trời chiếu qua, tạo nên những ánh sáng phản xạ chói mắt, hệt như một thiên hải cuồn cuộn bốn phía, ầm ù lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Đây chính là Thiên Hà Hải, là thần thông thành danh của Thiên Hà Lão Tổ năm đó, được y cải biến lại chia thành mấy cấp độ, thấp nhất là tầng thứ nhất mà Ngưng Khí tầng chín có thể thi triển được.

Tuy nói bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào, cho dù cả Toái Bàn Trúc Cơ, phất tay áo một cái là có thể khiến cho Thiên Hà Hải trông vốn khủng khiếp này sụp đổ, nhưng trong Ngưng Khí thì thuật này lại mạnh tới cực điểm.

Cũng bởi vậy nên lúc thi triển cũng khá khó, chẳng những cần Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, lại càng cần nguồn linh lực thâm hậu chống đỡ. Toàn bộ Thiên Hà phường, kẻ có thể ở Ngưng Khí mà thi triển thuật pháp này chỉ có một mình Thượng Quan Tu.

Lúc này y muốn đánh nhanh thắng nhanh, chẳng những vì bảo vật của Mạnh Hạo, mà còn muốn gấp rút về Thiên Hà phường để giải độc, nên y ra tay chính là dùng thuật pháp mạnh nhất. Vô số mảnh nhỏ pháp bảo kia bắn thẳng tới Mạnh Hạo, mắt thấy sẽ tới gần, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vỗ vào túi trữ vật.

Ngay tức khắc từng thanh phi kiếm bay ra, mười thanh, rồi năm mươi thanh, rồi một trăm thanh, cho tới khi cả ba trăm thanh phi kiếm đồng thời bay ra, xoay tròn, Mạnh Hạo giơ hai tay lên, chợt đẩy tới phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.