- Ba người kia không đáng quan tâm, giết chúng không khó, nhưng tên họ Lưu này, tu vi đã đến Ngưng Khí tầng chín, bản thân cũng không thiếu pháp bảo, lúc trước hắn tốc chiến tốc thắng nhưng y lại không dùng thuật pháp, vậy một khi dây dưa y không đánh được Mạnh Hạo suy nghĩ một lúc, khóe miệng cười nhạt, hắn kết luận Lưu sư huynh kia dù Ngưng Khí tầng chín nhưng đan dược cũng không nhiều hơn hắn, kéo dài thời gian cũng đủ đem đối phương tha đến mệt mỏi không chịu nổi.
Mạnh Hạo hạ quyết tâm, vỗ túi trữ vật xuất ra ba viên Địa Linh Đan nuốt vào, trong lòng có chút xót xa.
- Lãng phí tám cọng lông chim phục chế, giờ lại phải lãng phí đan dược, mỗi lần đánh nhau đều như vậy, kéo dài tình trạng này thì càng đánh càng nghèo mất thôi. Còn có túi dự trữ vật của Nghiêm Tử Quốc vừa rồi đi vội chưa kịp lấy đi, sau này phải chú ý đến việc này nhiều hơn. Mạnh Hạo trong lòng có chút buồn bực, lúc này Địa Linh Đan hòa tan, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tràn đầy, tốc độ nhanh hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã đến hoàng hôn, đoạn đường này Mạnh Hạo bay nhanh không ngừng, khi thì cho bảo phiến trượt, khi thì bay nhanh ở trên mặt đất. Phía sau hắn tên Lưu sư huynh liên tục cười nhạt, tu vi y là Ngưng Khí tầng chín thâm hậu hơn Mạnh Hạo không ít, mặc dù phi kiếm dưới chân tốc độ không bằng bảo phiến của Mạnh Hạo nhưng y vẫn như trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254874/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.