- Tuy nói là thân thể không còn khô héo nữa, cả làn sương đen quỷ dị này cũng không lan rộng nữa, nhưng tình trạng hiện tại thế này, thật quá dễ gây chú ý Mạnh Hạo tăng tốc bay nhanh hơn, thẳng tiến lên trước, lẩm nhẩm suy tính nên tìm một vùng thâm sơn để ẩn nấp, chờ cho làn sương đen này tan hết sẽ lại xuất hiện.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo phẫn nộ rời khỏi vách núi sâu. Hắn phát hiện dù có trốn trong hang động sâu cỡ nào thì làn sương này vẫn có thể xuyên qua vạn vật mà từ từ lan rộng.
- Chết tiệt, rốt cuộc thì làn sương này sẽ tồn tại đến bao giờ đây. Mạnh Hạo nghiến răng, không dám dừng lại một nơi nào quá lâu, hắn phát hiện thời gian nghỉ càng dài, thì làn sương càng ngưng tụ dày đặc hơn, người nào không biết nhìn từ xa lại chắc chắn sẽ cho rằng có bảo vật nào xuất hiện.
Mạnh Hạo cau mày, tiến vào thâm sơn, không ngừng tăng tốc, nếu linh khí không còn thì phải uống đan dược ngay, chỉ có thế mới có thể khiến cho đám khói đen đó không ngưng tụ lại một chỗ mà phân tán ra khắp nơi, không còn là đám sương mù bay cao, phủ kín bầu trời, gây chú ý như trước.
Ròng rã suốt bảy ngày ở trong vùng núi sâu không ngơi nghỉ, toàn thân Mạnh Hạo rã rời, ban ngày thì làn sương quái quỷ kia màu đen, nhưng khi đêm tới, lại mang màu trắng sáng lóa, khiến Mạnh Hạo kinh hãi không thôi.
Cũng may là bảy ngày trôi qua, Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254870/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.