Trong lòng Mạnh Hạo không yên, hắn dùng toàn bộ linh lực để bỏ chạy, không dám dừng lại vì sợ sẽ gặp phải kiếp nạn mà hắn không chống đỡ được
- Lúc trước đắc tội với Tống lão quái, giờ còn đắc tội với cả Tử Vận tông nhưng bọn họ cũng không thể oán trách ta được
Là bọn họ bắt ta phải đổi!
Mạnh Hạo thở dài, tuy cảm thấy có lỗi nhưng tình hình lúc đó hắn không thể làm khác
Hiện giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh, kéo dãn khoảng cách đối với sơn mạch ấy ra
- Ta phải tìm một nơi ẩn nấp, nếu bị đuổi kịp thì thật nguy hiểm
Mạnh Hạo nhíu mày nghĩ, bảo phiến đã không còn giúp hắn chạy trốn được nữa
Hắn rơi xuống mặt đất, thu hồi bảo phiến sau đó chạy nhanh về phía trước:
- Không biết khi nào ta mới đạt tới Trúc Cơ, mới có thể chính thức phi hành trên trời đây!
Hai ngày trôi qua
Suốt hai ngày này, Mạnh Hạo không dám dừng lại nghỉ ngơi
Cùng lúc ấy, bên trong sơn mạch, tại tòa bảo sơn trên đỉnh núi
Ngô Đinh Thu đang nở nụ cười cầm lấy quân cờ, sau đó trầm tư nửa canh giờ mới từ từ hạ tay xuống
Đối diện với hắn, sắc mặt Tống lão quái càng sa sầm, tái nhợt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên người hắn
Lão hừ lạnh, sau đó đặt nhanh một quân cờ xuống
- Tu vi của ngươi không bình thường, tâm cảnh cũng vậy mới phải, tu sĩ chúng ta ngưng thần, dù núi có sập sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254865/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.