Mạnh Hạo biến sắc, ở thời khắc nguy cơ, hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật của mình, nhất thời hai thanh phi kiếm vờn quanh thân thể hắn, khoảnh khắc sau đã hạ xuống dưới chân. Trong chớp mắt đó, thân thể hắn trực tiếp bay vọt ra hơn mười trượng, đến lúc này mới lảo đảo hạ xuống, thế mới giúp cho Mạnh Hạo trong giây lát này hoàn toàn tránh được Hỏa Xà phía sau, kéo dài khoảng cách. Tiếng rống giận vang vọng khắp trời.
Phương pháp đó là do Mạnh Hạo tự phát minh ra, nhưng không thể kéo lâu, chỉ được vài giây. Nhưng dù chỉ như vậy cũng đủ cho hắn chiếm cứ được ưu thế không kém gì hai tu sĩ Ngưng Khí tầng năm trong hoang sơn này.
- Nếu lúc này ta là Ngưng Khí tầng năm là có Phong Hành Thuật, như vậy là có thể giúp mình bay trên phi kiếm lâu hơn, quăng lại đám người này nhất định là cực kỳ thoải mái, tiếc rằng đây không thật sự là bay…
Mạnh Hạo thầm nghĩ, lại càng khát vọng lên tới Ngưng Khí tầng năm. Từ đầu tới cuối hắn không hề quay đầu, mà cứ lao đi như bay. Chuyện này không phải mang mục, trên thực tế từ khi Hạn Linh Đan rơi vào tay tên mập thì đầu óc Mạnh Hạo chưa từng ngừng chuyển động.
Lựa chọn hoang sơn là vì nơi Mạnh Hạo muốn đi là ngọn Hắc sơn có yêu thú trong hoang sơn kia. Mạnh Hạo nghĩ tới nghĩ lui, ưu thế duy nhất của hắn chính là có gương đồng, có nó thì hoang sơn có hung hiểm tới mấy, lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254807/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.