Chương trước
Chương sau
"Ông nhìn thấy quỷ?" Chung Ngôn dừng bước.

Trương Khai cũng dừng lại, xung quanh không đốt đèn, sau cơn mưa bùn đất trở nên tơi xốp, côn trùng cũng bắt đầu kêu vang. Ông nhìn gạch đá dưới chân, thầm nghĩ vì sao lại có người đến Tần trạch làm loạn, ông ở nhà họ Tần đã nhiều năm như vậy rồi vẫn yên bình lắm mà. Nhưng từ khi mợ Cả đến, quả thật có chuyện kì lạ xảy ra.

Không nói cái khác, chỉ cần nói đến những con trùng dài sợ hãi vội vàng bỏ chạy dưới chân ông thôi đã là chuyện mà ông chưa bao giờ thấy rồi.

Chung Ngôn cũng phát hiện ra, không chỉ ở trong sân nhỏ của Tần Linh, hiện giờ bên ngoài viện này cũng có chuyện lạ. Côn trùng hướng âm vốn trội âm, hiện tại muốn trốn chạy, không biết là do con gà trống quấy phá hay là do chúng nó sợ thứ gì khác.

"Được rồi, nói cho mợ biết hết vậy." Rốt cuộc Trương Khai cũng lên tiếng, nếu không phải vì Chung Ngôn đã cứu ông một mạng, muốn cạy miệng ông khó như lên trời vậy, "Ngày đặt quan tài là một ngày mưa dầm dề, thầy lang tới lui ra vào trong nhà, ai nấy đến bắt mạch cho cậu cả đều lắc đầu, lại chẳng ai dám nói thẳng. Một trong số đó gan dạ ra mặt, một mình đi gặp lão gia, trùng hợp khi đó tôi vào phòng thu chi giao sổ sách, nghe thấy thầy lang nói thời gian của cậu cả không còn nhiều nữa, phải mau chóng chuẩn bị mọi thứ."

"Không riêng gì quan tài, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn cả áo liệm và giấy tiền để đốt. Tuy nhiên quan trọng hơn hết thảy không phải là việc này, mà là phải kết một mối âm hôn, nếu như xung hỉ không thành, cậu Cả xuống lòng đất cũng phải có người theo cùng."

"Chỉ là vì tuổi của cậu không lớn, khi còn sống phải chịu khổ, nếu không lo nghĩ đến chuyện chung thân của cậu, sau này cậu sẽ căm hận quấn lấy người nhà không tha, âm hồn không tan."

Chung Ngôn nghe vậy bèn cười, Tần Linh mà cũng sẽ căm hận sao? Kẻ ngốc nghếch như hắn vẫn luôn cho rằng vì bản chất cơ thể không tốt nên có được điều trị thì bệnh tật vẫn ngày càng nặng, dù cho cái ngày mà hắn nhắm mắt xuôi tay có đến thật, hắn cũng sẽ chỉ oán hận chính mình mà thôi, âm hồn của hắn vẫn sẽ tan đi, nói chi là liên lụy người nhà, Tên ngốc đó ấy à, lòng dạ của hắn sạch sẽ lắm.

Trương Khai nói tiếp: "Theo lý mà nói, cậu Cả chỉ mới tầm tuổi này, sở dĩ không thể tự chuẩn bị chi phí cho hậu sự của bản thân, cho nên không thể sở hữu quan tài tốt như vậy được." Bây giờ ông nhớ lại một chút còn cảm thấy hơi rùng mình, "Nhưng hôm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy người ta khiên một cái quan tài lớn vào nhà, quan tài được làm từ gỗ trắc thượng hạng, mặt gỗ bóng loáng. Áo liệm cũng không phải là kiểu áo mới vừa may ra, nhìn đường may thế kia thì nếu không tốn vài ba năm thì sẽ không may được đâu."

Chung Ngôn cười lạnh: "Quái dị thật nhỉ."

Người lớn tuổi cần phải chuẩn bị quan tài từ sớm, thậm chí gia đình nào có người hơi lớn tuổi thường có thể chuẩn bị từ trước đó mười, hai mươi năm rồi, áo liệm cũng phải nhờ người may trước, không dám qua loa, nhất định phải vô cùng đẹp đẽ, để tương lai người chết mặc vào xuống lòng đất. Bọn họ tiêu một số tiền lớn chế tạo một chiếc quan tài rất nặng, bảy tám người đàn ông khỏe mạnh cũng chưa chắc có thể cùng nâng lên được, mỗi năm đều phải dùng dầu gỗ tung phết lên cho đến khi nó bóng loáng, chiếc quan tài ấy mới được coi như là hoàn thành. Sau này lại mời thầy phong thủy tính cho một miếng đất tốt, chôn xuống che chở cho con cháu đời sau.

Nhưng mà quan tài của Tần Linh là có sẵn, làm sao có thể bóng loáng được? Bình thường quan tài phát sáng thường chuẩn bị cho người đại thọ, tại sao phải để lại cho một quỷ đoản mệnh mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi như hắn?

"Khi ấy tôi cũng lấy làm lạ. Chiếc quan tài to như vậy làm sao có thể tìm ra dễ dàng được chứ, nhưng chỉ vừa nói cậu Cả sắp không xong thì lập tức tìm được ngay." Trương Khai lại xoa hai cánh tay, phảng phất thấy lạnh, "Bên trên quan tài có trạm trỗ long phượng, riêng nắp quan tài thôi đã cao nửa trượng, dùng hai phiến đá chèn, tính từ nắp xuống dưới rộng khoảng ba gang tay. Tôi chưa từng thấy chiếc quan tài nào to như vậy cả, cho nên mới không nhịn được mà nhìn mãi, có lẽ là do tôi hoa mắt rồi..."

"Mợ ơi, con thấy hơi sợ." Nguyên Mặc rúc vào sau lưng Chung Ngôn.

"Con sợ cái gì?" Chung Ngôn vỗ vai cậu một cái, bờ vai của người giấy trở nên run rẩy.

"Sợ quỷ ạ." Nguyên Mặc rụt vai lại, "Không thì... Chúng ta tìm chỗ nào có đèn đi rồi nói tiếp."

"Con và Trương Khai đều chẳng phải là người, mấy người còn sợ cái thứ đó hả?" Chung Ngôn dở khóc dở cười, "Chỉ bằng cái gan thỏ đế này của con, làm sao có thể che chở cho chủ tử con được? Mợ không sợ dọa con đâu, Tần trạch có tai họa, không biết có còn thứ gì khác xuất hiện nữa hay không, nhưng chắc chắn thứ đó còn khủng khiếp hơn cả cổ người nữa."

Nguyên Mặc đã sắp co rúm lại thành một cục rồi, nghe xong lập tức vờ như tinh thần vô cùng hăng hái: "Nếu như con đã không phải người, vậy thì cũng không phải sợ nữa, Trương Khai ông nói đi, ông đã nhìn thấy cái gì rồi?"

Nhưng vẻ mặt của Trương Khai rõ ràng cho thấy ông ta cũng đang sợ thứ gì đó, "Ngày ấy tôi vốn đang đi khóa cửa hầm băng, lúc đi ngang qua sân kia thì nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Tôi nghĩ chắc hẳn là nha hoàn hay tên nhóc nào đi vào phá phách, còn đem theo một cây roi dài để đánh phạt nữa, không ngờ đi vào rồi thì chẳng thấy ai cả. Tổ tiên của tôi là đồ tể, trước đây giết gia súc cho nhà họ Tần, từ trước đến giờ gan to cho nên tôi đã đi sâu vào trong nữa, nhưng mà đi tới đi lui cũng chẳng thấy người nào."

"Ngay lúc tôi chuẩn bị đi, có người đã gọi tôi."

"Vậy ông có quay lại không?" Chung Ngôn lập tức hỏi.

"Tôi không xoay người lại." Trương Khai cảm thấy hơi may mắn, "Nơi đặt quan tài, dù có người kêu cũng không thể xoay lại, đây là quy tắc cũ. Nhưng tôi ỷ mình không sợ nên chỉ quay đầu, nhìn thấy trong quan tài có người, kẻ đó đang mở nắp quan tài ló ra ngoài nhìn."

"Là ai!" Nguyên Mặc sợ tới mức nhảy cẫng lên, "Là kẻ hạ độc sao?"

"Không phải." Trương Khai nuốt nước bọt ực một cái, "Không phải, là người khác, chính là cậu Cả đó! Mặt mũi cậu trắng hếu, còn mặc áo liệm nữa."

Hai mắt Nguyên Mặc tối sầm lại, suýt nữa là sợ ngất bên cạnh Chung Ngôn, Chung Ngôn phải đưa tay đỡ cậu. Y không ngờ thứ mà Trương Khai trông thấy lại đáng sợ như vậy, nhưng so với kẻ hạ độc, nếu như gặp phải một con quỷ leo ra khỏi quan tài thì vẫn may mắn hơn một chút.

"Tôi sợ đến mức ném luôn cây roi rồi bỏ chạy ngay, ba ngày liên tiếp không ra khỏi nhà bếp." Trương Khai nhớ lại cảnh tượng đó, không rét mà run, "Về sau tôi vẫn luôn khóa cửa viện đó lại, ngày mở ra sẽ chính là ngày đưa quan tài đi."

"Vậy ông cũng đã may mắn lắm rồi." Chung Ngôn không đoán sai, quan tài này thật sự đã bị người ta động tay vào rồi. "Nếu như tổ tiên của ông không phải đồ tể, e là ngày đó ông sẽ không thể trốn ra ngoài được đâu."

Trước đây Trương Khi cũng từng nghe điều này, nói rằng ma quỷ sợ dao mổ heo. "Vậy chúng ta... Còn vào xem không?"

"Đương nhiên là vào rồi." Chung Ngôn khẽ gật đầu, chung quanh khá lạnh, bởi vì bọn họ đang ở gần hầm băng.

Phong thủy này... Rốt cuộc là có bao nhiêu bất lợi với Tần Linh? Khắp nơi đều đè ép hắn. Hầm băng tương xung với bếp lửa, khi xây dựng nhà bếp đều cần phải tách rời chúng ra, nếu như xây ở quá gần, hầm băng chếch sau nhà bếp sẽ được gọi là "lửa dưới băng"*.

(*) Mình có tìm được ít thông tin liên quan, theo phong thủy, không nên đặt bếp nấu liền kề hay đối diện thùng nước, bồn rửa,... Vì bếp đun thuộc yếu tố lửa, bồn rửa thuộc yếu tố nước. Nước và lửa là hai yếu tố xung đột lẫn nhau nên không được đặt bên cạnh nhau. Khi đặt hai yếu tố có tính xung đột này cạnh nhau nó có thể gây ra những bất hòa giữa hai vợ chồng hoặc trong gia đình, mất mát về tiền bạc hoặc tai nạn, sức khỏe suy yếu. Bếp nấu cũng không nên đặt đối diện thùng nước hoặc bồn rửa. Bởi nước đại diện cho tiền tài, đặt đối diện với bếp thì tiền tài sẽ "bốc hơi" hết.

Lửa dưới băng, tên giống như nghĩa, có thể tồn tại được trên lửa đương nhiên phải là thứ vô cùng lạnh lẽo. Nếu như hai ngày tới Tần Linh chết, độc dương trong cơ thể của hắn sẽ trở nên cực kì mạnh mẽ, e là trên đời này chỉ có lửa dưới băng mới có thể trấn áp được để hắn không thể sống dậy. Từng chuyện kì lạ xâu lại thành một chuỗi, Chung Ngôn cũng không biết phải ra tay hành động thế nào, y thậm chí không thể nghĩ ra được bất kì một manh mối gì. Chỉ có thể nói đời này Tần Linh phải chịu khổ, đến cả hậu sự của bản thân cũng bị người ta ngấm ngầm mưu tính, chỉ sợ hắn thành quỷ kẻ kia cũng không muốn buông tha, thậm chí không cho Tần Linh đi đầu thai chỉ vì mượn thế nuôi quỷ.

Trương Khai vẫn đang đi phía trước, ông đã hơi thích ứng được với cơ thể người giấy của mình rồi. Lúc đi ngang qua hầm băng, Chung Ngôn lại nhìn thêm lần nữa, có lẽ đây không phải là nơi tốt lành gì. Xa hơn ở phía sau là một cánh cửa lớn, từ trước đến giờ Nguyên Mặc chưa đến đây, cậu vươn tay sờ thử một cái, "Con chỉ biết là nhà họ Tần giàu có thôi, không ngờ họ còn dùng đồng để làm ra một cánh cửa to như vậy."

"Để tôi mở." Trương Khai thấy lạ mà không sợ, gỡ chùm chìa khóa bên hông xuống. Khóa vừa to vừa nặng, trông không dễ mở lắm, Chung Ngôn bước đến sờ một cái, bỗng nhiên nói: "Đây không phải cửa đồng."

"Không phải ư?" Trương Khai gỡ khóa xuống, "Đây là đồng mà."

Chung Ngôn vuốt cửa, có phải hay không y là người rõ nhất. Nếu như đây chỉ là đồng, y sờ lên sẽ không bị phỏng ngay như vậy, "Đưa chìa khóa tôi xem."

Trương Khai đưa chìa khóa cho y, sờ lên thấy trong tay mát lạnh, đây mới là đồng. Chung Ngôn vuốt ve mặt ngoài của chìa khóa đồng, cố tình cào hỏng một chỗ nào đó, bên trong lộ ra màu sắc không đồng dạng. Y sờ vào nó: "Đây là đồng mạ vàng."

"Mạ vàng?" Nguyên Mặc vội vàng chạy tới sờ thử, nhưng lại không thấy có gì khác biệt.

Chung Ngôn phải dùng hết sức hai tay mới đẩy được cửa ra, xung quanh dường như lạnh thêm. Viện nhỏ vuông vức không cản trở tầm nhìn, loan đao lạnh lẽo như trăng treo trên cao chĩa thẳng vào quan tài, Chung Ngôn nhìn qua: "Hóa ra là đao treo quan tài."

"Việc này cũng không tốt sao?" Trương Khai hỏi.

"Không tốt, nếu như trong quan tài có xác, có lẽ xác sẽ sống dậy, cũng may bây giờ không có gì." Chung Ngôn nhấc chân đi trước bọn họ, bước vào trong sân càng lạnh lẽo hơn nữa. Hai bên lối đi xếp đầy người giấy Kim Sơn, thuyền kim pháp nằm ở chính giữa, thứ gì muốn có cần có trên đời này đều đủ cả, toàn bộ là để dành cho Tần Linh xuống dưới hưởng thụ.

Đi thêm về phía trước nữa sẽ thấy được hai lối đi nhỏ.

Nhiều lối nhỏ như vậy, Chung Ngôn chưa từng thấy bố cục như thế này bao giờ, y chỉ nhìn phía trước, chiếc quan tài lớn mà Trương Khai nói nằm ngay chính giữa, quả nhiên là một chiếc quan tài được chế tạo đẹp đẽ, hẳn là người làm ra nó phải rất vất vả. Ngay cả băng ghế phía dưới quan tài cũng được trang trí bằng vàng và bạc, có lẽ trị giá ngàn vạn.

"Lãng phí nhiều như vậy, ông bà nhà mấy người đúng là yêu thương con mình, cho hắn nhiều của cải đến thế chẳng sợ hắn không gánh được sao? Không hưởng được dương phúc, âm phúc sẽ thiêu chết hắn." Chung Ngôn đi thẳng về phía quan tài, không ngờ bị Nguyên Mặc ngăn lại, y cười khẩy đẩy bàn tay nhỏ của cậu ra, "Không sao, mợ vào xem thôi."

"Vào ạ? Vào đâu?" Nguyên Mặc sốt ruột.

Không chỉ cậu nhóc, đến cả Trương Khai cũng quýnh lên, "Hiện tại không đốt đèn, mợ đừng nên vào. Sáng mai tôi đưa mấy tên khỏe mạnh chịu được lạnh đến, chúng ta cùng vào!"

"Tôi sợ đêm nay quan tài này sẽ gặp chuyện không may." Chung Ngôn vuốt ve kim long hí phượng trên quan tài nói, thanh ngang dùng đế kê nắp đủ dày để một người có vóc dáng gầy chui qua, "Hai người đứng ở đây trông chừng, nếu như trong vòng nửa khắc nữa mà tôi không ra được, hai người..."

Lời còn chưa dứt, dưới chân Chung Ngôn bỗng nhiên mềm nhũn, đầu óc choáng váng, y vội vàng vịn lấy Nguyên Mặc, suy nghĩ mới hãy còn rõ ràng lúc này giống như đống bột nhão, trước mắt cũng trở nên không còn rõ ràng. Y xoa bóp hai mắt mình, chuyện gì thế này? Lúc này nhất định không được lơ là. Nhưng dù y có tự nhắc nhở bản thân thế nào, mi mắt cũng không thể nhấc nổi, càng lúc càng nặng... Đến khi y bỗng nhiên trừng to mắt lên, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, chói đến nỗi y phải nheo mắt lại.

"Anh không sao chứ?" Hà Vấn Linh lo lắng nhìn y.

"Hả?" Chung Ngôn hít một hoi, đầu óc hoàn toàn mờ mịt, "Tôi bị sao vậy?"

"Anh vừa mới đứng đờ ra khoảng chừng nửa phút đấy, em có gọi cỡ nào anh cũng không đáp lại." Hà Vấn Linh nói, máy bay trực thăng trên đầu càng lúc càng hạ thấp xuống, có thể nhìn rõ có người đang đứng ở cửa khoang, "Có phải vì đói bụng lâu quá không?"

"Chắc vậy..." Chung Ngôn khẽ gật đầu, thiết bị truyền tin vô tuyến vẫn phát ra âm thanh, là tiếng thành viên tiểu đội Khôi Hành Giả số 13 gọi Tống Thính Lam.

"Có muốn tìm chút gì để ăn không?" Hà Vấn Linh còn quan tâm vấn đề ăn uống của Chung Ngôn hơn cả bản thân y. Chung Ngôn lắc đầu, y không biết chuyện đứng đờ ra nửa phút là thế nào, có lẽ là vì y thật sự quá mệt mỏi, hoặc là đã lâu rồi chẳng có gì bỏ bụng.

"Đừng quan tâm chuyện đó nữa, nghĩ xem phải đối phó với trên kia thế nào đi." Chung Ngôn ngẩng đầu nhìn trực thăng, nhặt thiết bị truyền tin dưới đất lên, đó là Khôi Hành Giả, có thể sẽ rất khó để bọn họ đối phó với đám người này. Đúng lúc đó, dạ dày y bỗng nhiên khẽ nhộn nhạo, y xoa phần bụng hơi nhô lên, Phi Luyện lập tức không gây rối nữa.

Máy bay trực thăng đáp xuống kéo theo gió lốc cực mạnh, khi hạ cánh, cơn gió kia còn thổi tung một đống cát bụi trên núi Vọng Tư lên. Sau đó cánh quạt xoay chậm dần rồi dừng lại, có mấy người bước ra, bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, ai cũng đeo tai nghe. Một người trong số đó trông giống như đội trưởng đi thẳng đến trước mặt Chung Ngôn.

"Tôi là Triệu Hằng, đội phó của tiểu đội 13, cô cậu là người sống sót à?"

"Cho người ta lên trước đã chứ." Thật ra Chung Ngôn cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng các anh là con người nhưng lại cố chấp sử dụng từ "Khôi", nửa người nửa quỷ*, thật sự cho rằng quỷ nghe lời mình như vậy sao?

(*) Chữ Khôi (傀) có bộ Nhân đứng - 亻, nửa chữ còn lại là ma, quỷ - 鬼

"Không cần cậu quan tâm những chuyện này." Triệu Hằng lại liếc y một cái, "Tên gì?"

"Không cần phải nói cho anh biết, anh cứu người trước đi." Chung Ngôn dùng cằm chỉ hướng cho gã, "Tống Thính Lam ở bên kia, mù rồi. Trên cây đều là người treo cổ đấy, còn hai cô gái nằm dưới đất đằng kia có một người vẫn còn hơi thở, người còn lại chết rồi."

"Việc đó không liên quan gì đến cậu hết, dân thường thì an phận làm dân thường đi, cái gì không nên hỏi thì đường hỏi." Triệu Hằng ra dấu tay với sau lưng, lập tức có người đi đón Tống Thính Lam, đến khi Tống Thính Lam được đưa lên rồi, bọn họ tiếp tục đưa Tiêu Vi lên máy bay, sau đó Triệu Hằng đi tới trước mặt Chung Ngôn lần nữa. "Hai người tên gì?"

Hà Vấn Linh và Chung Ngôn cùng một giuộc, cô vừa mở miệng đã hỏi: "Các anh định mang Tiêu Vi đi đâu?"

"Đừng nổi giận với bọn họ, em đang có vết thương đấy." Vậy mà Chung Ngôn lại khuyên cô, hiện tại rất ít chuyện có thể khiến cho y tức giận. "Tôi là Chung Ngôn, cô ấy là Hà Vấn Linh, bây giờ có thể lên máy bay được chưa?"

Triệu Hằng quan sát bọn họ một lượt, biểu cảm thiếu kiên nhẫn bày sạch ra trên mặt: "Lên đi."

Cứ như vậy, Chung Ngôn dắt Hà Vấn Linh lên máy bay trực thăng, trong khoảnh khắc khi máy bay cất cánh, núi Vọng Tư dưới mắt bọn họ trở nên vô cùng yên tĩnh, như thể đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Chung Ngôn giấu thiết bị truyền tin vào trong tay áo rộng, đối diện với y là Triệu Hằng với khuôn mặt như hung thần ác sát.

"Các anh cố tình đẩy Tống Lính Lam vào đó phải không?" Chung Ngôn hỏi trước.

Triệu Hằng chỉ liếc y rồi cúi đầu tiếp tục truyền tin cho cơ quan đầu não, đồng thời liên tục chụp lại hình ảnh núi Vọng Tư, sau đó gửi ảnh chụp về cho cùng một nơi.

"Các anh biết rõ nơi này sẽ xảy ra Hồng sát, phải không?" Chung Ngôn hỏi lại.

Lúc này Triệu Hằng mới ngẩng đầu lên: "Không thể trả lời. Bây giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi, làm sao cô cậu có thể sống sót ở trong sát? Có từng gặp chuyện gì kì quái không? Có phát hiện thứ gì đặc biệt không?"

"Không thể trả lời." Chung Ngôn đáp lại bằng lời trước đó của gã, xưa nay y chưa từng để mình bị dắt đi lòng vòng bao giờ. Triệu Hằng lại không đồng ý, "Cậu là Chung Ngôn phải không? Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên hợp tác với chúng tôi, bởi vì cậu căn bản không biết mình đang đối mặt với thứ gì đâu."

"Tôi đối mặt với thứ gì?" Chung Ngôn hỏi lại, "Vậy anh biết anh đang đối mặt với thứ gì không?"

Triệu Hằng không tiếp lời mà dồn sự chú ý vào ấn đường của Chung Ngôn, Chung Ngôn lười biếng vắt chân lên, bỗng nhiên dạ dày trở nên bất ổn.

Phi Luyện cứ muốn trồi lên, rất nghịch ngợm, Chung Ngôn có thể dễ dàng phân biệt được ác niệm, phát hiện ra sát khí của Phi Luyện, thằng nhóc vừa ra đời đã muốn giết người sao? Đúng là hung ác.

Nhưng ngoại trừ việc Phi Luyện quá loi nhoi ra, thì có một chuyện nguy hiểm hơn xảy ra ở ngay bên cạnh y, có thứ gì đó đang tới đây.

Khi nó đến gần, đầu tiên Chung Ngôn cảm nhận được mình khát nước, sau đó da toàn thân bắt đầu trở nên khô cứng giống như mấy ngày mấy đêm liền không tiếp xúc với chất lỏng vậy. Người chịu cùng cảm giác còn có Hà Vấn Linh, cổ họng cô khô ran, rất muốn nhanh chóng được uống thứ gì đó.

"Đã từng nghe nói quỷ giết người chưa?" Triệu Hằng rất tự tin.

"Vậy là có một con quỷ chết khát bám theo anh sao?" Bên phải của Chung Ngôn có thêm một bóng quỷ, đã sắp biến thành xác khô rồi.

"Nếu như cậu không phối hợp, tôi có thể ra lệnh cho quỷ của tôi hút sạch máu trong người cậu." Triệu Hằng rất tự cao, gã biết người bình thường không thể so sánh với Khôi Hành Giả.

Chung Ngôn cười mỉa, chút chuyện cỏn con thôi mà cứ phải múa rìu qua mắt thợ ngay trước mặt mình, dù không thả ác quỷ ra, mấy tên này cũng không phải là đối thủ của y. "Thế sao anh không nhìn thử xem thứ gì đang ngồi bên cạnh mình đi?"

"Cái gì?" Lúc này Triệu Hằng mới nhận ra bên cạnh mình cũng có thêm một cái bóng, một con quỷ toàn thân cháy đen ngồi xổm trên băng ghế, im lặng nhìn gã chằm chằm.

"Tôi cứ thắc mắc vì sao cậu lại dám khiêu chiến với tôi, hóa ra cậu là Khôi Hành Giả không đăng kí trong danh sách!" Triệu Hằng ngạc nhiên trong một cái chớp mắt nhưng không hề hoảng hốt. Gã nháy mắt với đội viên bên cạnh, vừa rồi Chung Ngôn mới chỉ cảm thấy khát nước, thoáng cái cổ họng như bị dây thừng siết chặt, siết đến nỗi y không tài nào hít thở được.

"Chung Ngôn, tôi khuyên cậu nên trung thực một chút, cứ cho là cậu tình cờ có thể sử dụng năng lượng của quỷ nhập vào người đi, nhưng cậu không thể chống lại chúng tôi đâu." Triệu Hằng thấy quỷ chết ngạt của đội viên nhẹ nhàng đi tới, đầu của bóng quỷ gục xuống dưới, cổ đã bị gãy rồi, "Cậu không phải là đối thủ của chúng tôi."

"Phải không ta? Anh cứ nhớ cho kĩ lời mình vừa nói đi nhé, sau này có muốn cầu xin điều gì thì cũng đừng có gọi tôi đấy." Chung Ngôn lại cười khẩy, "Ồ? Sương xuống rồi kìa."

Y dứt lời, Triệu Hằng mới bắt đầu cảnh giác, đồng thời nghe thấy tiếng trò chuyện của người điều khiển trực thăng và đội hỗ trợ mặt đất từ trong buồng lái.

"Mặt đất, mặt đất! Báo cáo tình huống! Tiểu đội 13 mất phương hương! Nhắc lại!"

Bầu trời mới hãy còn trong xanh hiện tại đã bị sương mù dày đặc phủ xuống, màn sương giống hệt như một bức tường bao vây máy bay trực thăng tại chỗ. Xung quanh không có gì ngoài sương mù mịt mờ, Triệu Hằng còn nghe thấy được một tràng tiếng ho khan.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô gái tên Hà Vấn Linh này cũng là Khôi Hành Giả? Trên người cô có quỷ ho lao ư? Triệu Hằng suy nghĩ một chút rồi lập tức bác bỏ suy đoán này, "Cậu có thể mở đạo tràng sao?"

Hả? Chung Ngôn không tỏ thái độ gì, nhưng đồng thời cũng cẩn thận thăm dò thông tin trong lời nói của gã. Chẳng lẽ không phải Khôi Hành Giả nào cũng có thể mở đạo tràng?

Hiện tại Triệu Hằng đã xác định bọn họ bị nhốt trong đạo tràng rồi, không phải Khôi Hành Giả nào cũng có năng lực này. Người điều khiển trực thăng vẫn còn đang bối rối, không ngừng gọi cho đội hỗ trợ mặt đất, thế nhưng trong máy liên lạc không có ai đáp lại cả, chiếc trực thăng này không còn thấy đường bay nữa rồi!

"Đương nhiên là tôi làm được, hơn nữa hai con quỷ này đều là quỷ của tôi." Chung Ngôn bình tĩnh đáp lời, người ngoài không thể nhìn ra được người này chỉ vừa mới học được cách kiểm soát đạo tràng và ác quỷ, còn tưởng rằng y đã thành thạo từ lâu rồi. "Tôi khuyên anh nên điều chỉnh lại thái độ của mình, nếu không thì chiếc trực thăng này cứ ở đây mãi mãi đi."

"Cậu không dám!" Triệu Hằng đứng dậy, người trước mặt này phiền phức hơn gã nghĩ đấy, "Tôi là đội phó tiểu đội 13, tôi ra lệnh cho cậu..."

"Ra lệnh cho tôi ấy hả? Anh xứng sao?" Chung Ngôn nhìn ra cửa sổ, cảnh tượng sương mù dày đặc này thoạt trông đẹp mắt đấy chứ, đến cả tiếng ho cũng khá là êm tai rồi, "Tôi không sợ chết đâu, anh có thể lấy đá chọi đá thử xem."

Triệu Hằng thẹn quá hóa giận, nhưng tình thế đã khiến cho hắn gặp bất lợi, hắn không thể nào nhận thua trước Chung Ngôn được. Thế nhưng tiếng kêu cứu ở phía trước không ngừng vang lên, máy bay trực thăng hạ độ cao xuống, lắc lư qua lại.

Đương nhiên Chung Ngôn là một người tàn nhẫn, y thật sự không sợ máy bay rơi.

Lúc này, đội viên bên cạnh Triệu Hằng thu quỷ chết ngạt về, nhỏ giọng khuyên nhủ hắn: "Không thì... Chúng ta nhận sai trước đi, cứ như vậy thì trực thăng không thể bay được."

"Cậu im miệng!" Triệu Hằng trút giận lên cậu ta.

"Nhưng mà trên người anh ta có đến hai con quỷ, chúng ta không chơi lại anh ta đâu." Đội viên sợ hãi hơn Triệu Hằng nhiều, "Trong tiểu đội của chúng ta, người có thể cùng lúc kèm hai quỷ cũng không nhiều..."

"Tôi đã nói rồi đấy, dù có muốn cầu xin tôi cũng đừng gọi tôi." Chung Ngôn giống như đang xem hài kịch, "Để hôm nay tôi dạy cho anh biết cách nói ba chữ "Tôi xin lỗi" như thế nào, nói một lần không mất mặt đâu. Không nói thì chết chùm cả đám."

"Đội phó." Đội viên kia lại bắt đầu khuyên, "Hảo hán không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt..."

Triệu Hằng ngẩng cao đầu không nhúc nhích, nhưng tình hình hiện tại càng lúc càng nguy cấp, trực thăng có thể rơi tự do bất kì lúc nào. Ban đầu gã còn nghĩ rằng Chung Ngôn chỉ đang hù dọa mình thôi, không ngờ đến khi máy bay bắt đầu hạ độ cao, Chung Ngôn vẫn treo biểu cảm mọi chuyện không liên quan đến mình trên mặt. Mặt khác, Hà Vấn Linh ở bên cạnh y đã tái mét vì sợ hãi.

"Coi như cậu giỏi!" Cuối cùng Triệu Hằng cũng cắn răng đáp, "Tôi xin lỗi, được chưa?"

"Tạm tha cho anh một lần, lần sau đừng có mà so đo với tôi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đấy." Chung Ngôn cười híp mắt, y dứt lời thì màn sương dày cũng tan đi. Xung quanh vẫn là bầu trời xanh trong, máy bay trực thăng ổn định trên một độ cao an toàn, tầm nhìn khá tốt.

Hai người điều khiển cùng lúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa nãy bọn họ đều cho rằng lần này sắp phải đi chầu trời rồi.

"Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, mấy người đừng có nói chuyện, muốn mắng chửi tôi thì cũng chửi trong lòng thôi, đừng có đánh thức tôi." Chung Ngôn không hề tỏ ra vui vẻ với bọn họ, quay đầu nói với Hà Vấn Linh, "Em cũng ngủ một giấc đi."

"Vâng." Hà Vấn Linh đã bị dọa cứng đờ người rồi, cô biết Chung Ngôn không sợ chết, "À phải rồi... Anh nhìn Triệu Hằng xem..."

"Xấu quá, không ăn." Chung Ngôn thoáng nhìn đã hiểu ý đồ của Hà Vấn Linh, "Em cũng đừng có tìm thức ăn cho anh hoài nữa."

"Cố nhịn mà ăn cũng được, đừng lãng phí." Hà Vấn Linh rất nghiêm túc, nói xong thì mệt mỏi tựa vào cửa sổ khoang máy bay.

Đã có Chung Ngôn ngồi trấn ngay kia, Triệu Hằng không còn gây rắc rối nữa, mười phút yên tĩnh trôi qua, Hà Vấn Linh đã ngủ rồi, còn Chung Ngôn thì chỉ chợp mắt nghỉ ngơi, không hề ngủ một phút nào. Y không thể để cho Triệu Hằng thấy được bản thân là một tay dùng quỷ mới, nếu không nói không chừng mấy tên này sẽ lấy thêm pháp khí gì đó ra để tấn công ngược lại y nữa. Đối thoại vừa rồi cũng không hẳn là không thu hoạch được gì, ít nhất y đã biết được rằng không phải Khôi Hành Giả nào cũng sở hữu đạo tràng quỷ.

Xem xét thời thế, xu lợi tránh hại, đây mới là bản lĩnh của y.

Vậy còn những câu hỏi của Triệu Hằng thì sao, cuối cùng là chỉ cái gì?

Chuyện kì lạ gì, phát hiện đặc biệt gì? Chẳng là thứ đặc biệt đó là Phi Luyện? Chung Ngôn lại không nhịn được xoa bụng, nhóc con ở bên trong vẫn rất nghe lời, chỉ duỗi một sợi xúc tu nho nhỏ lên miệng y, gõ gõ vào lợi.

Đừng phá, Chung Ngôn liếm vào đầu nhọn xúc tu, Phi Luyện giống như được dỗ yên, ngoan ngoãn rụt trở về, tựa như đang lo lắng cho y, nó bèn dùng bàn tay bé nhỏ nắm lấy vách dạ dày của y.

Thật sự không được rồi, đứa trẻ âm một mực trốn trong dạ dạy của y, nhưng vì sao lại có nhiều người mơ tưởng đến Phi Luyện khi nó chỉ vừa mới ra đời như vậy? Chung Ngôn nheo mắt nhìn thành phố Sùng Quang bên ngoài cửa sổ, thành phố này trông yên bình là thế, nhưng rồi mưa gió bất chợt nổi lên, giống như có vô số ma quỷ đang đuổi về phía bên này vậy.

Trong dạ dày của y cũng bão táp cuồn cuộn, Phi Luyện cứ đòi ra ngoài, Chung Ngôn thật sự không dám thả nó ra, sợ nó vừa ra là sẽ đại khai sát giới, giết chết cả Triệu Hằng. Nó là quỷ, nhưng so ra còn hung ác hơn cả quỷ mẹ.

Mà cũng ngay lúc này, trong tai nghe của Triệu Hằng có giọng của một người đàn ông đang nói chuyện: "Sát này chính là một trong những trường năng lượng cấp cao nhất mà chúng ta có thể quan sát, đo đạc được tính đến hiện tại, trong vài thập niên qua đã xuất hiện sáu lần, chưa từng có người sống sót thoát ra. Mức năng lượng bộc phát lần này đã vượt qua cả ghi chép lúc trước, tôi nghi là đứa trẻ âm đã ra đời rồi. Nếu như đã ra đời thật, thì thứ đầu tiên mà nó muốn tìm chính là thịt Thái Tuế! Để mắt tới những người sống sót, đào sâu ba tấc đất núi Vọng Tư tìm nó, thịt Thái Tuế phải nằm trong tay chúng ta!"

"Hiểu rồi!" Triệu Hằng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Chung Ngôn, y đang khép hờ hai mắt, tay đeo một chiếc nhẫn đã hỏng cầm chiếc quạt xương không biết được làm ở đâu, tai họa đến nơi còn chẳng biết.

Cũng trong khoảnh khắc này, Chung Ngôn cũng lặng lẽ nhìn lại Triệu Hằng. Tôi không thể động vào mẹ của Phi Luyện, chẳng lẽ cũng không thể động vào các người hay sao?

==

Chung Ngôn: Phi Luyện ở trong dạ dày của tôi rất ngoan, còn dùng bàn tay nhỏ túm vách dạ dày tôi nữa.

Phi Luyện: Giả vờ mạnh mẽ, không thể để cho vợ biết mình bị say máy bay được.

==

Min: cũng khá lâu rùi mới cập nhật lại bộ này, mình sẽ cập nhật khoảng 2-3 chương/tuần, nếu có nhiều thời gian thì sẽ up nhiều hơn, vô cùng cảm ơn mọi người vì đã đợi mình 🙆🏻‍♀️🙆🏻‍♀️🙆🏻‍♀️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.