"Ông nhìn thấy quỷ?" Chung Ngôn dừng bước.
Trương Khai cũng dừng lại, xung quanh không đốt đèn, sau cơn mưa bùn đất trở nên tơi xốp, côn trùng cũng bắt đầu kêu vang. Ông nhìn gạch đá dưới chân, thầm nghĩ vì sao lại có người đến Tần trạch làm loạn, ông ở nhà họ Tần đã nhiều năm như vậy rồi vẫn yên bình lắm mà. Nhưng từ khi mợ Cả đến, quả thật có chuyện kì lạ xảy ra.
Không nói cái khác, chỉ cần nói đến những con trùng dài sợ hãi vội vàng bỏ chạy dưới chân ông thôi đã là chuyện mà ông chưa bao giờ thấy rồi.
Chung Ngôn cũng phát hiện ra, không chỉ ở trong sân nhỏ của Tần Linh, hiện giờ bên ngoài viện này cũng có chuyện lạ. Côn trùng hướng âm vốn trội âm, hiện tại muốn trốn chạy, không biết là do con gà trống quấy phá hay là do chúng nó sợ thứ gì khác.
"Được rồi, nói cho mợ biết hết vậy." Rốt cuộc Trương Khai cũng lên tiếng, nếu không phải vì Chung Ngôn đã cứu ông một mạng, muốn cạy miệng ông khó như lên trời vậy, "Ngày đặt quan tài là một ngày mưa dầm dề, thầy lang tới lui ra vào trong nhà, ai nấy đến bắt mạch cho cậu cả đều lắc đầu, lại chẳng ai dám nói thẳng. Một trong số đó gan dạ ra mặt, một mình đi gặp lão gia, trùng hợp khi đó tôi vào phòng thu chi giao sổ sách, nghe thấy thầy lang nói thời gian của cậu cả không còn nhiều nữa, phải mau chóng chuẩn bị mọi thứ."
"Không riêng gì quan tài, tốt nhất nên chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-cot-luan-hoi/3713792/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.