Mình? Tần linh không chỉ đỏ mặt mà cả người sắp thành tôm luộc rồi. Một cô gái vừa qua cửa, còn chưa làm được trò trống gì đã gọi người ta là "phu quân", đây không phải là tác phong của tiểu thư khuê các, mà giống như lưu manh ngoài chợ vậy, "Em gọi lung tung gì đấy?"
"Gọi mình đó, ngồi dậy mau." Chung Ngôn lại nhéo má hắn.
Tần Linh đỏ mặt tía tai, nhưng mà hắn đúng là "phu quân" còn gì, chỉ là có tiếng không có miếng thôi. Hắn lại nghĩ, một người con gái phiêu bạt ở bên ngoài, không ai chăm sóc nhất định là rất sợ hãi, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào mình mà thôi,
"Không uống, tôi thấy hơi mệt." Tần Linh giả vờ như mình không có hứng lắm, dù sao thì hắn... Cũng sắp đi rồi.
"Uống xong rồi ngủ tiếp." Chung Ngôn tiếp tục lôi kéo hắn. Không ngờ Tần Linh quyết tâm muốn ngủ thật, nhắm mắt lại rồi là không thèm để ý đến ai nữa, nếu như hắn không bệnh, Chung Ngôn chắc chắn sẽ túm hắn ngồi dậy, nhưng mà cái cơ thể gầy trơ xương này chỉ cần kéo mạnh một cái thôi là tan mất rồi, y chỉ đành mặc kệ hắn ngủ.
Trên bàn hỉ có một cái bình miệng rộng, một cái bình thuốc nhỏ, Chung Ngôn nhẹ nhàng kéo cái bình miệng rộng tới, cởi đồ Tần Linh ra.
Vết mẩn ngứa và vết thương chằng chịt lập tức xuất hiện.
"Hầy." Chung Ngôn dùng muỗng quệt thuốc rồi cẩn thận bôi lên, thật sự không biết mấy năm nay hắn sống như thế nào. Lúc bôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-cot-luan-hoi/3422637/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.