Editor: Melodysoyani
Ngực không khỏi buồn bực ngột ngạt, cảm giác khó chịu đến không thể nói lời nào lại bắt đầu cuồn cuộn, buồn nôn muốn ói, Dư Quán Chỉ thấy thế , vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống chộp thùng rác, cô không nói lời gì điên cuồng nôn bửa một trận, ói đến trời đất u ám.
Dư Quán Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, đợi cô chuyển biến tốt một chút rồi, mới dìu cô trở về gối, khi lấy hai tờ giấy lau mặt ra, đã thấy cô từ từ nhắm chặt mắt lại, không ngừng rơi nước mắt, khiến anh cảm thấy có chút hốt hoảng.
"Có phải cực kỳ không thoải mái phải hay không? Để tôi đi gọi y tá ——"
"Không cần......"
Bây giờ cô biết mình rất nhếch nhác, nên chỉ có thể nhắm chặt mắt để trốn tránh thực tế.
Cho dù phải gặp nhau, cô cũng muốn mình quang vinh chói lọi, để anh biết rõ sau khi rời khỏi anh cô tốt hơn biết bao nhiêu, chứ không phải loại tình cảnh giống như bây giờ, vô cùng nhếch nhác, lại khó chịu đến nỗi muốn chết!
Cô tuyệt không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn bị anh nhìn thấy.
"Nhưng mà cô......" Anh biết rõ cá tính của cô gái này rất quật cường, nhưng bây giờ thật không phải lúc lấy cá tính ra đùa giỡn.
"Tôi chỉ là —— thấy mắt không thoải mái, kính sát tròng......"
"Được, cô ráng chịu một chút." Anh vội vàng lấy hai tấm khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cô, sau đó mở mắt cô ra, gở hai kính mắt sát tròng xuống giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ba-tinh-yeu/2443874/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.