Ngày hôm sau, Lý Xuất Vân vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Sau khi cùng trường học và đội bóng liên hệ, hai người tính toán ngày mốt mới rời đi, nếu đã đến đây, hãy dùng chút thời gian còn lại đi dạo thành phố ven biển này.
Tham quan xong nội thành, nhấm nháp đồ đặc sản địa phương, chạng vạng, Lý Xuất Vân lại cùng Từ Táp đi tới một bãi cát, tay trong tay bước chậm trên bãi cát.
Nhìn trời chiều dần dần lặn xuống biển, cảm thụ hạt cát tinh tế dưới chân, Lý Xuất Vân nghĩ tới bãi biển hình bán nguyệt trên đường Trữ Tĩnh.
Tuy bờ biển khác nhau, nhưng lại bao la sâu thẳm như nhau, cũng có sóng biển phập phồng. Trời cao như vậy, biển đẹp như thế.
“Em muốn về nhà, em muốn về nhà.” Đột nhiên, Lý Xuất Vân quay lại, dặm chân nói với Từ Táp đang đi bên cạnh, giờ khắc này, Lý Xuất Vân là thật muốn lập tức về nhà, trở lại Hương Đảo, đường Trữ Tĩnh, trở về ngôi nhà của riêng mình và Từ Táp.
Từ Táp duỗi thắt lưng, hít gió biển.”Còn có nơi nào tốt hơn nhà mình sao.”
Về tới Hương Đảo, còn có rất nhiều vấn đề mà hai người phải đối mặt.
Biết Từ Táp không muốn đi Italy, huấn luyện viện không nói thêm gì.”Nếu ngươi thật sự không muốn đi, khéo léo từ chối người ta là được.”
Từ Táp đề nghị: “Không thể để những người khác trong đội đi sao?”
“Tiểu tử ngươi, ngươi ngẫm lại, ngươi hiện tại đang ở trạng thái đỉnh cao nhất, tuổi trẻ, thể năng, kỹ thuật, kinh nghiệm, ngươi cho là đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-phong-canh-ngoai-cua-so/1318338/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.