Lúc thấy Ninh Viễn đã hồi phục trở lại tới trường học, Đổng Thế Quân lập tức hướng cậu đi tới, Ninh Viễn không có lập tức xoay người rời đi, mà là lặng lẽ đứng đó.
Hai người lẳng lặng đứng đối diện trên con đường mòn dẫn tới thư viện.
[Ta biết ngươi hẳn sẽ đi từ đây.]
Ninh Viễn không có mở miệng.
[Ngươi cần đến thư viện mượn tài liệu tham khảo.] Đổng Thế Quân vừa lòng với mạng lưới thông tin tình báo của mình.
[Hôm đó, cảm ơn ngươi.]
[Không cần khách khí.]
[Ngươi nhất định đã phải chịu đựng không ít đau đớn.]
Ngữ khí dị thường ôn nhu làm cho Ninh Viễn trong lòng chấn động, quen biết lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ta quan tâm như thế.
[Ta không có gì.]
Đổng Thế Quân si ngốc nhìn Ninh Viễn đang bất động.
Ninh Viễn cúi đầu: [Ta đi đây.]
[Khoan đã.] Đổng Thế Quân vội vàng chạy tới, bắt được Ninh Viễn: [Ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.]
[Quên đi, không cần nói.]
[Ta trước kia hiểu lầm ngươi, ta thưc thật có lỗi!] Nói xong, Đổng Thế Quân cúi đầu thật sâu.
Ninh Viễn có điểm khó xử, vội đỡ anh: [Không cần phải như vậy, đều…… coi như hết!]
[Còn có…] Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hít một hơi, định thần một chút, sau đó thực trịnh trọng nói: [Ninh Viễn, ta thích ngươi!]
Ninh Viễn sửng sốt một chút, sau đó trong mắt cậu liền hiện lên bao thần sắc phức tạp, tiếp đến lại lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-kiep-nay-chi-vi-nguoi/1983431/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.