Trữ Bạc Ngôn phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào tiểu đồng bọn luôn bên cạnh đã thay đổi, gương mặt vốn tròn trịa hình như dài ra, khuôn mặt dần có những góc cạnh rõ ràng, thiếu niên bướng bỉnh đã trở thành một thanh niên anh tuấn cao lớn.
Bản thân mình cũng cao lên, lại vẫn như cũ yếu đuối.
Quân Võ ca không cần cố sức cũng có thể đem mình ôm lấy, lại nhẹ nhàng buông.
Đổng Quân Võ đã muốn vào đại học, Trữ Bạc Ngôn lại bởi lý do thân thể phải lưu tại nhà, thực ra nghĩ đi tìm việc làm, nhưng là Trữ phụ Trữ mẫu kiên quyết phản đổi.
Một ngày, hai nhà cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa cơm, Đổng Quân Võ kể đến bao chuyện mới mẻ, Trữ Bạc Ngôn lắng nghe đầy ghen tỵ.
Đổng mẫu đột nhiên gợi chuyện: [Quân Võ, Vương thím ở thành tây hôm qua tới tìm ta.]
[Có phải hay không là bà mai mối?] Trữ mẫu tò mò.
[Ân, chính là vậy. Bà ấy nha! Vội tới tìm Quân Võ, muốn làm mai.]
Trữ mẫu lập tức cóp nhặt trí nhớ, thân thiện hỏi: [Cô nương nhà ai vậy?]
[Nói là một phường rượu nọ có hai khuê nữ, nhân cách không tồi, hơn nữa con gái nhà người ta còn biết chữ.]
Trữ phụ gật đầu nói: [Nhà bọn họ đã nghe nói qua, ta cũng có biết.]
Lúc này Trữ Bạc Ngôn run rẩy môi, nhìn Đổng Quân Võ, trong ánh mắt mang theo một mảnh bối rối.
Đổng Quân Võ hắc hắc cười: [Nha đầu nhà kia, ta thấy không được tốt lắm.]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-kiep-nay-chi-vi-nguoi/1983426/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.