Tôi vẫn không muốn buông ra. Thời khắc bị thiếu gia ôm lấy kia khiến tôi chợt nghĩ không biết đến tột cùng là mình muốn cái gì. Chính là cứ ngây ngốc mà để cho hắn ôm, nghe thanh âm quen thuộc đã lâu không thấy và cảm nhận được độ ấm từ người hắn. Tất cả những thứ đó khiến cho trái tim sắp đông cứng của tôi như bị tan chảy. Chỉ đến khi thanh âm của Vương Oánh vang lên, tôi mới bừng tỉnh: “ Cao Suất?” 
“ Lão sư, ta muốn đưa Lâm Nghị về nhà.” Khẩu khí của thiếu gia giống như đây là mệnh lệnh, chân thành mà đáng tin, lại có chút gì đó bá đạo. Lòng bản tay nhéo một cái, không hiểu chính mình đang suy nghĩ cái gì đây, dù sao Vương Oánh cũng là chủ nhiệm của thiếu gia mà. 
“Hắn không thích hợp ở lại nhà các ngươi, huống hồ hiện tại, nơi này mới là nhà của hắn. Ngươi trở về đi.” Vương Oánh ngữ khí nghiêm khắc. Thiếu gia quay đầu lại, giữ lấy bả vai tôi, dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu nói: “ Lâm Nghị, chính cậu quyết định đi, cùng ta trở về hay ở lại đây?” 
Tôi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kì vọng của thiếu gia, lại quay qua nhìn ánh mắt Vương Oánh. Vừa định nói thì thiếu gia đã cướp lời: “ Lâm Nghị, tôi biết cậu chịu uỷ khuất, trước kia là tôi hiểu lầm cậu. Tôi thay mặt cả nhà xin lỗi cậu. Thế nhưng, dù sao đó cũng là nhà của cậu, là nơi cậu đã ở lâu như vậy. Cậu có thể rời đi mọi người, có thể rời đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/3646513/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.