Bình ổn lại cảm xúc của mình, tôi bắt đầu tiến về phía trước, vô thức mà quay lại sân bóng – nơi tôi và thiếu gia thường xuyên tới. Giờ này, trên sân bóng vẫn còn có mười mấy nam sinh đang đá bóng. Tôi ngồi một bên, nhìn bọn họ cùng chung một bộ dáng liều mạng, tôi cảm thấy bọn họ rất hạnh phúc. Thì ra tôi đã đánh giá sai hạnh phúc của mình. Hạnh phúc đích thực không phải là tự do, sân bóng hay việc thiếu gia ở bên tôi. Hạnh phúc chính là không cần phải lo lắng làm thế nào để sau này có cơm ăn.
Trong lúc tôi đang nhìn họ một cách thất thần thì có người đến chắn tầm mắt của tôi. Ngẩng đầu lên, thì ra là dì Trương. Dì cầm một chiếc túi, vui sướng khi nhìn thấy một người gặp hoạ như tôi.
Thấy tôi không nói gì, dì liền nói: “ Quả là tên tiểu súc sinh không được cha mẹ giáo dục, chỉ biết làm chuyện trộm cắp hạ lưu. Thiếu gia lần này đã nhìn thấy bộ mặt thật của mày. Nhanh mau đi cảm tạ thiếu gia khoan dung đã không đem mày giao cho cảnh sát, lại còn bắt tao đi đem hành lí trả cho mày Tất cả những gì liên quan tới mày đều thật xui xẻo. Vì vậy tốt nhất là về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa để tránh lão nương bị mày làm phiền.” Nói xong, dì Trương trừng mắt nhìn tôi, liếc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy cái túi trước mặt, tôi chậm rãi mở ra. Bên trong chỉ có hai ba bộ quần áo cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/3646512/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.