Từ bệnh viện đi ra, ánh nắng xán lạn.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời nóng như vậy, ánh sáng vạn trượng như vậy, ấm áp lại cực nóng, chiếu lên trên người ấm áp. Không giống ngôi sao, chỉ có thể ở bóng tối lạnh như băng mới có thể có một chút ánh sáng lấm tấm.
Chỉ cần mặt trời vừa đi sau, ngôi sao sẽ lập tức ảm đạm mất sắc, ngay cả một chút dấu vết cũng biến mất.
Phong Đình Quân nói Cổ Quân Nhi là mặt trời của anh.
Mà cô, có lẽ cũng chỉ xứng làm những ngôi sao vô dụng kia thôi.
Chuông điện thoại vang lên, là số điện thoại của Phong Đình Quân.
Thế mà anh lại chủ động gọi điện thoại qua đây?
Thời Ngọc Minh hơi run lên, thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại di động: "Alo, Đình Quân?”
“Ký xong chưa?” Nói thẳng, ngay cả chào hỏi cũng không. Cô nghẹn lời: "..”
"Thời Ngọc Minh, tốt nhất cô đừng có làm trò đùa giỡn gì nữa” "Tôi không đùa giỡn gì cả, tôi đã ký xong, chuyện đồng ý với anh, tôi sẽ làm được”
Phong Đình Quân lập tức nói: “Tôi sẽ bảo luật sư Trương đi qua lấy”
“Xin lỗi Đình Quân, bây giờ tôi còn không thể đưa đơn ly hôn cho anh”
Phong Đình Quân tức giận, giọng nói đều mang theo sấm sét, vừa lạnh vừa bén nhọn: "Thời Ngọc Minh! Cô còn muốn làm cái gi!" . Cập nhật truyện nhanh tại — T R Ù M t r u y ệ n . n e t —
"Tôi.”
“Dùng phương pháp ti tiện như thế lừa tôi trở về ngủ với cô, thiếu hơi trai à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/171816/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.