Sáng sớm hôm sau, Thời Ngọc Minh là bị ánh nắng chói mắt chiều tỉnh.
Cả người đau nhức, trong lòng trống rỗng, giống như là một thân xác mất đi linh hồn.
Tối hôm qua bọn họ liều chết triền miên cả đêm, nhưng Phong Đình Quân chưa từng hôn môi cô, dường như chỉ là đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ, không mang theo một chút tình cảm nào.
Rõ ràng làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, thế nhưng đáy lòng lại tràn ngập bị thương.
Bên giường đã không còn hơi ấm, trong biệt thự cũng không có bóng dáng của anh, anh đã rời đi từ lâu.
Thời Ngọc Minh khó khăn đứng lên, cố gắng thu dọn giường chiếu bừa bộn.
Không biết có phải là anh đi quá vội nên quên mất cà-vạt rơi ở trên mặt đất không mang đi hay không.
Cô nhặt lên, tỉ mỉ gấp lại, bỏ vào túi nhỏ bên người, đặt chung một chỗ với ảnh chụp con yêu.
“Con yêu, đợi mẹ một chút nữa được không?” Cô vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ trong tấm hình kia, hít mũi một cái: “Mẹ đã rất cố gắng, mẹ nhất định sẽ cứu con, cho... mẹ một chút thời gian nữa được không?”
Nước mắt trong suốt từ khóe mắt của cô chảy xuống, rơi lên bức hình.
Cô lấy tay lau đi, trong mắt là vô số dịu dàng: “Thế giới này, dường như rất ghét mẹ, cái gì cũng đều phải cướp đi, ngay cả con cũng muốn cướp đi. Thế nhưng không sao, mẹ có con, con là bảo bối mẹ yêu nhất, chỉ cần con có thể sống tốt, mẹ có ấm ức thế nào đi nữa cũng không sao cả”
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/171815/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.