Hôm nay khách mời đến nhiều hơn so với dự tỉnh.
Thời Ngọc Minh tìm một hồi lâu mới tìm được Thẩm Như Ý và Lục Hào ở trong một
góc của sảnh.
Lúc cô đi đến thì chợt nghe được Thẩm Như Ý đang ở cáu kỉnh: “Không được, em
nói không được thì là không được, bệnh ung thư của Ngọc Minh hiện tại chỉ là tạm
thời cắt bỏ chỗ ung thư thôi, về sau còn không biết rốt cuộc sẽ như thế nào! Cô ấy
mấy năm ở bên cạnh Phong Đình Quân chịu bao nhiêu là khổ cực! Nói không
chừng cái bệnh đó chính là do Phong Đình Quân làm cho tức mà sinh ra đấy! Em
tuyệt đối không có đồng ý chuyện này!”
Lục Hào đang muốn nói chuyện thì thấy được Thời Ngọc Minh, nên kìm lại, vuốt
cằm: “Cô Thời.” N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho.c0m
Thời Ngọc Minh mỉm cười coi như đáp trả anh ta: “Chuyện vừa rồi ít nhiều cũng
nhờ tổng giám đốc Lục hỗ trợ giải vây, thật sự cảm ơn rất nhiều.”
Thẩm Như Ý không đồng ý rồi, mặt giận phình lên như quả bóng vậy: “Cậu cảm ơn
anh ta làm gì! Cậu biết anh ta có ý định gì không? Anh ta muốn ghép đôi cậu và
Phong Đình Quân đấy!”
Lục Hào thực sự đau đầu: “Tôi không có ý nhất định phải các người quay về bên
nhau, tôi chỉ là cảm thấy cô Thời có thể tiếp xúc với Đình Quân nhiều hơn nữa, ít
nhất cho anh ta một cơ hội, sau đó mới ra quyết định.”
“Cám ơn anh, tổng giám đốc Lục, nhưng thật sự không cần đâu.” Thời Ngọc Minh
cười nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646451/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.