Cô không muốn nhắc tới tiên sinh.
Hoặc có thể nói là, cô không muốn anh nhắc tới tiên sinh.
Phong Đình Quân nghe lời gật đầu: “Được.”
Thời Ngọc Minh dường như cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô chỉ về phía sảnh
trước: “Em đi tìm Như Ý”
“Ừm.”
Không đợi anh nói xong thì Thời Ngọc Minh đã kéo váy lên rời đi nhanh chóng.
“Em ấy quả thật là không quen mang cao gót mà…”
Âm thanh này…
Phong Đình Quân vội quay đầu lại nhưng anh lại nhìn thấy một người đáng lẽ
không nên xuất hiện ở đây: “Anh sao lại đến đây?”
“Tôi vì sao không thể tới? hôm nay là ngày thọ của ông cụ Phong, chú Hình bảo tôi
tới tặng quà.” Quách Khánh An như cũ vẫn chống nạng, trên môi tỏa ra nụ cười
gian xảo, ánh mắt cứ định ninh vào cổ anh: “Vết thương này không nhẹ à nha, vết
thương từ dao vốn dĩ đã sâu rồi, bị cô Thời cắn làm miệng vết thương lớn hơn nữa.”
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng anh với Quách Khánh An không có xích mích gì
cả, nhưng bản năng luôn mách bảo rằng người này tràn đầy ác ý.
Phong Đình Quân nhíu mày: “Cái này không nhọc tổng giám đốc Quách lo lắng.”
Quách Khánh An cũng không tức giận mà còn vui vẻ hơn nữa: “Đừng nóng giận
mà, tôi cũng chỉ là đến để nhắc nhở cậu một câu, tổng giám đốc Phong anh hùng
cứu mỹ nhân, hôm nay còn được nụ hôn từ mỹ nhân nữa, đến chú Hình còn không
biết đâu.” Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com
Ánh mắt của Phong Đình Quân sắc bén: “Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646450/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.