Đèn đã bị anh tắt đi rồi.
Toàn bộ thế giới đột nhiên chìm vào trong bóng tối, Thời Ngọc Minh nhất thời cảm thấy bối rối hoảng loạn: “Phong Đình Quân?”
“Ừm?”
Âm thanh không xa.
Trầm thấp, lại có giọng khàn khàn.
“Tiên sinh gọi em là gì?”
“.Ngọc Minh”
“Được rồi, Ngọc Minh” Khi nói câu này, giọng nói cứ ở bên tai.
Anh ngồi xuống đẳng sau lưng cô, chiếc giường mềm mại đột nhiên thũng xuống thành một mảng lớn.
“Ngọc Minh, lại đây”
Kí ức dường như lại về vào cái đêm mà cô và tiên sinh gặp nhau lần đầu ở khách sạn Dung Thành, trái tim của Thời Ngọc Minh dường như bị lỡ nhịp.
“Anh… anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói, lại đây.”
Cảnh tượng như vậy, buổi đêm đen kịt như vậy, âm thanh như vậy.
Cô cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhanh chóng.
Cô không nhúc nhích, nhưng mà lại nghe thấy những người ở phía sau tiếp tục nói: “Ngọc Minh, đêm nay ở lại đây, được không?”
“Nhưng mà tôi…”
“Em yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào em, tôi cũng không phải là người thích kiểu khoái cảm ngắn hạn”
Cô nhịn không muốn khóc lớn, che miệng lại, cũng mặc kệ anh có thể nhìn thấy trong bóng tối, điên cuồng gật đầu: “…
Được, tôi ở lại, tôi ở lại”
“Tôi đã luôn luôn không thể ngủ ngon” Anh nói: “Thuốc.
ngủ nào cũng đều không có tác dụng, tôi chỉ muốn ngửi thấy hơi thở của em, ngủ ngon một giấc: “Được, đều được”
“Thật đáng tiếc” Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Đêm hôm nay mưa lớn quá, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646411/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.