Thời Ngọc Minh càng nghe càng không nói nên lời.
Đây là chuyện gì vậy?
“Cậu chủ bây giờ không sao chứ?”
Thời Ngọc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô vừa nhìn thấy bộ dạng đó của Phong Đình Quân, còn tưởng rằng anh là ăn phải cái gì đó mà bị trúng độc, hóa ra là rượu huyết hươu.
“Không sao ạ, chỉ là…” Thời Ngọc Minh có chút mất tự nhiên quay mặt đi: “Chỉ là công dụng của thuốc sắp tới, có chút hấp tấp”
“Vậy cháu.
“Cháu đã dùng chiếc ghim cài để mở khóa” Thời Ngọc Minh thở dài một hơi, liếc nhìn căn phòng trên lầu có chút lo lắng: “Chú Lâm, hay là chú lên xem anh ấy có sao không đi ạ”
Chú Lâm nhếch mép cười, cũng biết rằng bản thân mình xem ra vẫn vui dù làm chuyện không tốt: “Minh, cháu có phải là còn có chuyện với cậu chủ đúng không?”
“Không có ạ”
“Nhưng mà không phải chỉ có mỗi ông chủ, mà chú cũng có thể nhìn thấy được, giữa hai người còn có cái gì đó không ổn”
“Làm sao chú lại nhìn ra được?” Cô nghĩ răng hôm nay bản thân mình làm rất tốt, đến ngay cả Alexander và Bạch Oanh đều không nghỉ ngờ mà tin tưởng, không ngờ rằng vẫn không thể nào lừa được ông cụ Phong.
Chú Lâm thở dài nói: “Cháu không nhớ sao? Lúc trước khi tình cảm của hai người rất tốt, ngày nào cũng dính lấy nhau, tay của cậu chủ chỉ ước gì có thể dài ra để vòng qua eo của cháu, đi đâu cũng ôm chặt lấy, vì sợ bị người khác cướp đi mất. Còn bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646405/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.