Chương trước
Chương sau
Phong Đình Quân bất lực: “Minh, tôi không sợ phiền phức.”
“Nhưng mà tôi không muốn làm phiền anh” Thời Ngọc Minh nói: “Chúng ta chỉ giữ mức khoảng cách ở hiện tại là tốt rồi, tôi sẽ phối hợp với anh để diễn trước mặt ông nội, để làm cho ông ấy vui vẻ, lúc khác thì đường ai người đó đi, Tiên Thúy không có liên quan gì đến anh cả, tôi sẽ tự bản thân mình đi cầu xin Tôn Bảo, chỉ cần ông ta sẵn sàng đồng ý, thì muốn tôi làm điều gì đều được hết”
“Nhưng mà Tiên Thúy cũng không liên quan gì đến em, phải không? Minh, tôi không hiểu, tại sao em cứ phải cố chấp cứu cô bé đó đến như vậy? Bố mẹ ruột của cô bé đều đã mất rồi, tại sao em lại…”
“Bởi vì tiên sinh” Cô nói: “Tôi bắt buộc phải cứu lấy cô bé”
“Nhưng mà mối quan hệ của Tiên Thúy với tiên sinh của em là gì? Bố ruột của cô bé là Hoắc Tuân, còn mẹ ruột của cô bé thì chưa từng xuất hiện, bọn họ không liên quan gì đến tiên sinh…
Thời Ngọc Minh có chút cáu kỉnh ngắt lời anh: “Anh đừng có hỏi nữa, tóm lại là tôi nhất định phải cứu được cô bé, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết một mình”
“Vậy nếu như tên sư tử Tôn Bảo đó mạnh mồm nói muốn một khoản tiền lớn thì làm sao?”
“Nếu như Tôn Bảo muốn em giao cho ông ta Tập đoàn Thời Thị thì làm sao?”
“Nếu như Tôn Bảo chà đạp lên nhân phẩm của em, muốn em quỳ xuống nhận lỗi thì làm sao?”
“Vậy thì tôi sẽ quỳ xuống!” Thời Ngọc Minh nghiêm khắc nói: “Ông ta muốn cái gì thì tôi sẽ cho cái đó, ông ta muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, chỉ cần ông ta có thể cứu được Tiên Thúy, tôi có thể làm bất cứ điều gì!”
Lúc này, Phong Đình Quân đột nhiên cau mày đau đớn, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm khó nghe.
Thời Ngọc Minh sửng sốt, vội vàng tiến lên phía trước kiểm tra: “Anh bị làm sao vậy? Có phải là khăn lạnh đúng không? Lại bắt đầu đau rồi sao? A…
Trong tích tắc, thế giới quay cuồng.
Khi tỉnh táo lại, cô đã bị Phong Đình Quân ép xuống dưới thân người, khuôn mặt tái nhợt của anh lúc vừa rồi thì bây giờ đỏ bừng bừng lên, tiếng thở cũng trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt càng giống như có ngọn lửa nguy hiểm đang nhảy đang rừng rực lên.
Thời Ngọc Minh phản ứng lại ngay lập tức, dùng hết sức lực đẩy anh ra: “Anh định làm cái gì thế? Phong Đình Quân, tôi đáng lẽ ra không nên tin anh”
“Minh…”
“Anh thả tôi ra! Anh là tên lừa đảo! Đồ đạo đức giả! Cánh tay của anh đau cũng là nói dối tôi có đúng không? Anh buông tôi ral”
Anh nghiến răng nghiến lợi, gân xanh ở trên cổ nổi hết lên, dùng toàn bộ sức lực lăn qua chỗ khác: “Em đi mau đi..”
“Anh…”
“Hình như trong bát canh lê đó có thứ gì đó… Tôi hiện tại không ổn… Phong Đình Quân dùng lực lật người lại, trực tiếp ngã xuống đất một cách nặng nhọc, nghiến răng hét lên: “Đi, đi ra ngoài đi, khóa cửa phòng ngủ lại, đừng đi vào trong… “
“Vậy còn anh…”
“Đi!” Anh nói: “Nếu như em không muốn cùng tôi qua đêm, thì đi đi, nhanh lên…”
Thời Ngọc Minh nghiến răng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Không nhận thấy từ đằng sau là ánh sáng trong con mắt của Phong Đình Quân đã dần dần tối đen lại.
Cô nhanh chóng gọi điện cho chú Lâm: “Chú Lâm, khóa phòng hình như bị hỏng rồi, cháu không ra ngoài được…”
“Minh, hay là hai người cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bác sẽ tìm người đến sửa lại cho?” Khi nói lời này, giọng điệu của chú Lâm có chút thăm dò: “Cháu và cậu chủ vẫn tốt chứ?”
Lúc này Thời Ngọc Minh căn bản là không có thời gian để kịp phân biệt ý nghĩa đen ý nghĩa bóng, cô vội vàng nói câu: “Cháu sẽ tự nghĩ cách” rồi cúp máy luôn.
Cô nhìn xung quanh phòng khách một lượt, cuối cùng tìm thấy một chiếc cờ lê nằm ở trong góc, dùng lực đập mạnh vào ổ khóa cửa.
Trong phòng ngủ, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ cố kìm nén của anh, nghe thấy đến nỗi mà màng nhĩ của cô như muốn nổ tung ra.
Nhưng mà sức lực của cô có hạn, chứ không nói đến cô, khóa cửa này cho dù là một người đàn ông bình thường đến để phá cũng chưa chắc đã mở ra được.
Làm thế nào, làm thế nào?
Ánh sáng của Thời Ngọc Minh xuyên qua chiếc ghim hoa thu hải đường cài cổ trên ngực anh.
Bàn tay của cô nhẹ nhàng lướt qua chiếc ghim trên ngực.
anh, trong lòng vô cùng rối bời.
Chiếc ghim này làm cô nhớ lại kỷ niệm vào khoảng thời gian đó, nhưng mà người đang phải gánh chịu sự dày vò, không phải ai khác… chính là Phong Đình Quân.
Là… em trai song sinh của tiên sinh.
Cô tháo chiếc ghim cài áo ra không chút do dự, nhẹ nhàng xỏ vào lỗ khóa.
Sau nửa phút, phát ra âm thanh, khóa cửa đã được mở ra.
Thời Ngọc Minh dường như là phóng thẳng một mạch xuống tầng dưới, đúng lúc này nghe thấy tiếng động thì chú Lâm mặc quần áo và đi ra ngoài kiểm tra.
“Minh, sao cháu lại đi ra đây? Cậu chủ cậu ấ “Chú Lâm, cháu không kịp giải thích cho chú, gọi xe cấp cứu trước đã, Phong Đình Quân hiện đang trong tình trạng rất tồi tệ”
Chú Lâm giật mình: “Tình trạng rất tồi tệ? Không lẽ nào…
Trong bát canh lê chỉ cho thêm có một chút rượu huyết hươu, làm sao có thể rất tệ được…”
Thời Ngọc Minh đầu óc như ù ù: “Rượu huyết hươu?”
“A..” Chú Lâm có chút ngượng ngùng: “Là ông chủ, ông ấy nhìn thấy được hai người vẫn hoàn toàn chưa làm lành hản, buổi tối ngày hôm nay cũng chỉ là giả vờ để ông ấy vui vẻ mà cố ý giả vờ hòa hợp, tuy Alexander không nhìn thấy được, nhưng ông ấy cũng là ông nội của cậu chủ, làm sao lại không nhìn ra được? Do đó mới cho một ít rượu huyết hươu vào trong bát canh lê, khóa để hai người ở lại cùng trong một phòng, muốn để hai người có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.