“Không phải.” Thời Ngọc Minh bất lực nói: “Là Thẩm Như Ý, bây giờ cô ấy đang làm việc ở đài truyền hình, tôi đã hứa sẽ giúp cô ấy, hơn nữa đài truyền hình có rất đông khán giả, nói không chừng có thể giúp tôi tìm được người thích hợp”
Phong Đình Quân vẫn có thể chấp nhận cách nghĩ này.
“Cũng được, vậy để anh nói với ông nội một tiếng, chủ nhật anh đến đón em”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Phong Đình Quân định diễn kịch trước mặt ông nội Phong, đón cô chỉ là một màn trong đó.
“Tình hình của ông nội như thế nào rồi?”
“Không khả quan cho lắm”
“Anh nên ở bên ông cụ nhiều hơn.”
“Ừm”
Thời Ngọc Minh bước xuống xe, đi đến dãy ghế phía sau mở dây an toàn ghế trẻ em cho hai đứa con trai và con gái rồi dẫn chúng xuống xe.
“Thời Dương, Minh Nguyệt tạm biệt bố đi nào.”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn vẫy tay, Thời Dương lén nháy mắt với Phong Đình Quân: “Bố ơi, có phải bố đã hứa là tối nay sẽ kể chuyện cho em nghe không? Nếu bố đi thì ai sẽ ru em ngủ đây?”
Minh Nguyệt nghe thấy vội nhớ lại, ấm ức mếu máo: “Bố ơi, bố đừng đi có được không?”
Phong Đình Quân hướng mắt nhìn Thời Ngọc Minh.
Đúng lúc Thời Ngọc Minh cũng đang sững sờ nhìn chằm chằm anh.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung, Thời Ngọc Minh nhìn lảng đi chỗ khác giống như là bị bỏng, còn Thời Ngọc Mình thì không, anh chỉ cười: “Dạy dỗ trẻ con cũng rất quan trọng, bố mẹ nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646385/chuong-266.html