“Chúng ta đi thôi?”
Thời Ngọc Minh nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, hiện tại đã là bốn giờ sáng. Phong Đình Quân ghé mắt nhìn theo, khẽ gật đầu.
“Ừm.”
“Khoan đã. Chúng ta chụp một tấm hình kỉ niệm đám cưới đi.”
Thời Ngọc Minh kéo tay anh. Mà giấc mộng cô dâu của toàn bộ thiếu nữ trên thế giới rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
Chính là cô dâu mặc chiếc đầm dài chấm đất, sắc trắng thuần khiết, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp lộng lẫy. Từng bước cô đi giống như dải ngân hà chuyển động, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ động lòng người. Mà chủ rể sẽ một thân âu phục trắng tinh tươm chỉn chu, phối với caravat do vợ mình tự tay lựa chọn, mỉm cười vươn tay về phía người mình yêu.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Quần áo trên người cô nhăn nhúm, còn anh lại một thân áo đen quần đen. Cho dù phía sau là tán cây hải đường lãng mạn đi chăng nữa thì cũng chẳng chút quan hệ gì đến hai từ ảnh cưới. Tuy nhiên, Thời Ngọc Minh tựa hồ chẳng hề bận tâm, bật màn hình trước, nghiêng đầu tựa ào vai anh, lộ ra nụ cười tỏa nắng.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Phong Đình Quân khởi động xe, cả hai nhanh chóng chạy về phía sân bay. Trên lốp xe vẫn còn vương lại tàn hoa, chậm rãi bị gió cuốn bay đi. Sắc trời bấy giờ đã lộ ra từng tia nắng đầu tia, cô lúc này mới nhận ra.
“Đây là phía sau núi Thanh Vân?”
“Ừm, mọi người đa phần đều tham qua ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646335/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.