Đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Hào hơi run một chút, rồi chậm rãi mở ra.
Một giây thấy Thời Ngọc Minh kia, trong nháy mắt nước mắt dâng lên: “Cô…”
Tiêu Hào và nhóc Dương tuổi không cách nhau mấy, hơn nữa đều là hai đứa bé khôn khéo hiểu chuyện, lại cũng giống nhau ở chỗ số mệnh trắc trở, lúc nghe được giọng nói yếu ớt của cậu bé gọi một tiếng “dì” kia, Thời Ngọc Minh cảm giác tim mình cũng bị bóp nghẹt một chút.
Cô cẩn thận ôm Tiêu Hào vào trong ngực, dùng ống tay áo lau đi nước trên khuôn mặt cậu bé, giọng ôn tồn dỗ dành: “Cô tới rồi đây, không phải sợ, được không?”
Tiêu Hào ở viện mồ côi ít lâu, tóc cũng đã dài ra một chút, bị nước làm ướt dính hết vào, dán lên trên mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn được Thời Ngọc Minh mới vừa lau khô rất nhanh lại bị nước mắt lã chã làm ướt. Lúc này đã không phân rõ rốt cuộc là nước sông hay là nước mắt nữa rồi.
Sắc mặt đứa bé tái nhợt, so với lần đầu gặp đã gầy đi một vòng lớn, dưới mắt cũng có quầng thâm mệt mỏi, Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay,sớm đã không phải là đứa bé ngoan ngoãn đứng ở cửa bệnh viện chờ mẹ lúc ban đầu nữa.
Nụ cười trên mặt cậu bé biến mất.
Tinh thần phấn chấn, sức sống của cậu bé cũng theo việc mẹ mình rời đi mà biến mất hầu như không còn.
Hoặc giả có liên quan đến việc cô cũng là một người mẹ,
Thời Ngọc Minh cảm thấy đau lòng khôn nguôi, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646315/chuong-195.html