Chương trước
Chương sau
Điện thoại vang lên.
Thời Ngọc Minh theo bản năng muốn nhận, Tiên Sinh cũng không vui, chợt ôm chặt cô, không cho cô nghe máy, cau mày nói: “Bây giờ là lúc nghỉ ngơi, không làm việc”
Thời Ngọc Minh buồn cười: “Có thể không phải là công việc thì sao? Anh buông ra trước đã...”
“Là Lục Danh cũng không được, không được nhận”
Hiếm khi Tiên Sinh lộ ra tình trẻ con như thế, Thời Ngọc Minh không khỏi có chút buồn cười: “Ghen à?”
“Ừ, ghen tị, hôm nay Lục Danh ở đỉnh núi tham gia đua xe, cuộc đua này mỗi 4 năm mới tổ chức một lần, cậu ta phán là trông mong đã lâu, kết quả vì em lại bỏ qua. Anh nghĩ đến chuyện này thực sự rất muốn đánh một trận với Lục Danh”
Thời Ngọc Minh nhịn không được, bật cười vì một tiếng: “Thật à? Em thấy anh ta mặc rock and roll như vậy, còn tưởng rằng anh ta là người thích kim loại nặng đấy”.
Cô hơi tránh ra một ít, từ túi trong lấy điện thoại ra, đưa cho anh xem màn hình.
Là má Phúc từ trong nhà gọi tới.
Lúc này Tiên Sinh mới buông lỏng cô ra.
Thời Ngọc Minh nhấn nút trả lời, mới vừa nhận máy, chợt nghe đến tiếng trẻ con của Thời Dương: “Mẹ! Con rất nhớ mẹ!”
Nụ cười của Thời Ngọc Minh đều dịu dàng xuống: “Mẹ cũng rất nhớ con, thật ngại quá, Thời Dương à, hôm nay mẹ làm việc hơi trễ, bây giờ về với con có được không?"
“Không cần không cần, mẹ, má Phúc nói, mẹ với bố đang hưởng thế giới của hai người, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, không về sớm đâu”
Ánh mắt của Thời Ngọc Minh mất tự nhiên: “Má Phúc nói với cô 7à?”.
“Dạ dạ" Thời Dương cười hề hề: "Hì hì hì, má Phúc còn nói, nếu như mẹ cùng bố đơn độc ở chung với nhau còn có thể sinh một em trai nữa cho con, đến lúc đó là có thêm một người nữa gọi con là anh cả! Nghĩ tới thật uy phong!”
Thời Ngọc Minh dở khóc dở cười. trai à?"
Điện thoại di động trong bất chợt bị lấy đi, trong nháy mắt đã đến trong tay Tiên Sinh, chỉ nghe anh nói: “Thời Dương muốn em
"Đúng vậy đúng vậy! Bố, bố là anh hùng siêu cấp, vậy bố biết Tôn Ngộ Không có 72 phép biến hóa không? Có thể biến ra một em trai cho con không? Hôm nay con đến trường, mấy anh em tốt của con đều có em trai, chỉ mình con không có!”
“Biến ra... Những vật khác bố đều có thể biến ra, thế nhưng em trai không biến ra được”
Vì sao không thể biến ra em trai chứ?”
“Bởi vì.." Tiên Sinh cúi đầu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thời Ngọc Minh: “Mẹ của con vẫn chưa đồng ý" “Biến ra em trai còn cần mẹ đồng ý à?” “Đúng”
“Vậy con đi xin mẹ! Mẹ hiểu con nhất, con đi xin mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý!”
Càng ngày càng quá.
Thời Ngọc Minh nhón chân lên vội vàng đoạt điện thoại di động từ trong tay anh về, nói với Thời Dương: “Đừng nghe bố con nói bậy, Thời Dương, con ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học sớm, bố và mẹ sẽ về sớm thôi, được không?”
“Mẹ, con muốn em trai.”
“Có được không...”
Mặt Thời Ngọc Minh nóng lên, gió lạnh đếm muộn cũng không thổi nguội được.
“Có được không vậy mẹ, xin mẹ mà.”
Thời Ngọc Minh căn bản không biết nên trả lời con trai thể nào, chỉ có thể có sức trừng cải người đầu têu này.
Tiên Sinh cười khẽ, một lần nữa cầm điện thoại di động đặt ở bên tai mình: “Được rồi Thời Dương, chuyện này để cho mẹ suy nghĩ một chút, được không? Để biển ra em trai, thân thể mẹ cần phải trả cái giá rất lớn, chúng ta nên để mẹ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt trước, đúng không?”
Thời Dương thật biết: “Được, con nghe bố.”
Thời Ngọc Minh hoàn toàn không biết nói gì.
Cô thật là đánh giá thấp lực ảnh hưởng của bộ đối với cậu con trai, mình nói chuyện Thời Dương vẫn nhõng nhẽo cứng rắn làm nũng, Tiên Sinh nói chuyện Thời Dương ngay cả ngáng chân cũng không trực tiếp ngoan ngoãn đồng ý.
"Tiên Sinh, anh làm bố thực sự lợi hại. Bố nói chuyện với con ruột chưa chắc đã được như anh.”
Tiên Sinh vẫn cười khẽ: “Vậy hãy để cho Thời Dương vẫn luôn coi anh thành bố ruột đi.”
Đêm nay, Tiên Sinh vẫn không chạm vào cô.
Hắn vẫn giống như lúc ở khách sạn Dung Thành, từ phía sau ôm cô, ngủ một đêm.
Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Tiên Sinh không còn ở đó nữa đã rời đi.
Ăn xong làm bữa sáng má Phúc, đi ôm con gái một lúc, cô đưa Thời Dương đến trường học sau đó đón xe đi bệnh viện.
Có lẽ là bởi vì gặp được hai đứa cháu ngoại, khí sắc của Tôn Uyển Hà thực sự đã khá nhiều, mặt hồng hào, đang cầm điện thoại di động xem video, cách thật xa đều có thể nghe được cái video kia là dạy cách làm bữa phụ cho đứa nhỏ, Tôn Uyển Hà xem cực kỳ chăm chú.
Thấy tình huống của mẹ, Thời Ngọc Minh cũng thấy tâm tình tốt lên rất nhiều: “Mẹ”
Tôn Uyển Hà thấy là cô, vô cùng vui vẻ: “Ngọc Minh, sao giờ con mới đến! Mẹ đang muốn nói với con này, sáng sớm bác sĩ nói mẹ đã có thể xuất viện rồi”
Như thể vừa hay nhỉ?
Nhưng bác sỹ chữa trị cho mẹ vốn là Tiên Sinh mời từ nước ngoài tới.
Mẹ có thể xuất viện, chắc cũng là Tiên Sinh phân phó.
Anh dường như luôn luôn có thể nghĩ đến trước cô một bước, sớm giúp cố xử lý tốt mọi chuyện.
“Ngọc Minh, hình như con béo hơn so với trước một chút đó?”
Thời Ngọc Minh kinh ngạc một chút, sờ sờ mặt mình: “Thật vậy à?”
“Thật mà, con là con gái của mẹ, mẹ còn có thể không nhìn ra?” Tâm tình Tôn Uyển Hà thực sự rất tốt: “Đúng rồi Ngọc Minh, hiện tại nhà chúng ta đã bị cậu mợ con chiếm đoạt, thế nhưng không sao, mẹ còn có tiền, chúng ta có thể đi ra ngoài thuê phòng”
Nói xong, Tôn Uyển Hà từ phía dưới gối đầu lấy ra một cái khăn tay quấn lại thành túi nhỏ, trân trọng mở ra từng tầng.
Sau khi mở ra, bên trong còn có một tầng khăn tay nữa.
Tiếp tục mở ra mới nhìn đến, bên trong có một xấp tiền mặt màu hồng thật chỉnh tề, nhìn qua một chút có khoảng sáu bảy mươi triệu.
Tôn Uyển Hà nói: "... Đều là mẹ vô dụng, ngay cả nhà cũng không thể để lại cho con, số tiền này đủ cho chúng ta có thể tìm một phòng ở, còn đủ thuê một năm rưỡi nữa”
“Mẹ, tiền của mẹ ở đầu ra?” Ánh mắt Tôn Uyển Hà có chút né tránh: "... Cái này con cũng đừng xen vào, mẹ có tiền”. Thời Ngọc Minh nhạy bén nhận ra gì đó, cô cầm lấy cổ tay của meh: “Mẹ, vòng ngọc của mẹ đâu?”
“Mẹ bán vòng ngọc rồi?”
Tôn Uyển Hà cố gắng nặng ra nụ cười an ủi cô: “Không có chuyện gì Ngọc Minh, bán thì bán thôi, đó là một vật chết, mang ở trên tay cũng không có tác dụng gì, thế nhưng mẹ không thể để cho con gái cùng hai đứa cháu nhỏ của mẹ không có chỗ ở! Hơn nữa, mẹ cũng nhìn rồi, thằng nhóc họ Lục kia thật không tệ, nhìn cũng cực kỳ săn sóc con, mẹ rất hài lòng, sau này nếu như các con nói chuyện cưới gả, con phải từ nhà mẹ đẻ lấy chồng, chúng ta phải có nơi ở mới được”
“Thế nhưng cái vòng tay kia... Là bố tặng cho mẹ”
Nói đến chồng, trong mắt Tôn Uyển Hà rất nhanh bốc lên một tầng hơi nước, nhưng bà vẫn cười: “Nếu như bố con còn sống nhất định sẽ đồng ý cho mẹ làm như vậy. Khi đó, mỗi ngày ông ấy đều ngóng trông sớm về hưu một chút, có thể trở về nhà ôm cháu đấy. Bây giờ cháu trai cháu gái đều có, nhất định ông ấy rất vui vẻ”
Mũi Thời Ngọc Minh chua xót, trong lòng đau như là kim đâm, cô cố cầm tay của mẹ: “Mẹ, mẹ bán vòng ngọc cho ai? Con đi mua về.”
“Đừng, đã bán rồi, hơn nữa bây giờ đúng là lúc con đùng tiền”
“Con có tiền”
“Con có thể có bao nhiêu tiền? Tiền nuôi con sẽ càng lúc càng nhiều. Mẹ biết, thằng nhóc họ Lục kia thoạt nhìn điều kiện kinh tế rất tốt, thế nhưng mẹ không muốn để cho con mang tiếng ăn bám người ta. Thời Dương cùng Minh Nguyệt cũng không phải con ruột của nó, mẹ giúp con nuôi. Bố con còn để lại cho mẹ không ít đồ trang sức, đến lúc đó đều lấy ra nữa…”.
“Mẹ!” Nước mắt Thời Ngọc Minh tràn mi: “Con có tiền, con có thể kiếm tiền! Con có thể nuôi được đứa nhỏ, cũng có thể nuôi được mẹ, thậm chí còn có thể để mẹ sống tốt hơn. Mẹ, chúng ta không cần thuê phòng, chúng ta có nhà ở. Đi nào, bây giờ con đưa mẹ về nhà!”.
Tôn Uyển Hà còn không có phản ứng kịp: “Nhà chúng ta không phải đã bị cậu con.”
“Từ hôm nay trở đi, đó chính là nhà chúng ta, chúng ta có thể dành chính ngôn thuận vào ở”
- --------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.