Hiện tại toàn bộ cục diện đều nằm trong tay Thời Ngọc Minh, Tôn Bảo cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài.
Tôn Bảo thở dài một hơi, chỉ cần Lục Danh chịu ra tay, ông ta cũng không cần đi ngồi tù rồi.
“Tổng giám đốc Tôn” Tổng giám đốc Quách gọi một tiếng.
“Hả? Tổng giám đốc Quách, ngài nói đi.”
“Người đại diện pháp luật của công ty các người là ông đúng không?”
Nói xong thì hội ý với luật sư sau lưng, dường như đã bắt đầu ghi lại một ít tin tức hữu dụng, để sau này khởi tố.
Cả người Tôn Bảo chấn động vội xua tay: “Không phải là tôi không phải là tôi.”
Tổng giám đốc Quách rõ ràng không tin: “Không phải là ông à?”.
“Trước kia là thế nhưng... Tôi cũng chỉ là tạm thời thay chị tôi quản lý công ty một chút mà thôi, chờ thân thể chị ấy khá một chút, tôi lập tức đổi tư cách pháp lý lại. Dù sao công ty cũng là một tay anh rể tôi sáng lập, làm sao tôi có thể làm việc tu hú chiếm tổ chim ri chứ? Đây chính là chị ruột tôi đó!”
Tổng giám đốc Quách nghe vậy cười ha ha: “Tổng giám đốc Tôn thật là... Rất lợi hại”
Tôn Bảo không hiểu chút nào người ta đang ám chỉ, vẫn cười ha hả: “Không có không có.”
Trong phòng uống nước của công ty.
Thời Ngọc Minh kéo Lục Danh đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Lục Danh vẫn chứa ý cười bên môi, khoanh tay tựa ở bên cạnh máy pha cà phê dù bận vẫn ung dung nói: “Ôi chao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646290/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.