Reng reng reng...
Chuông điện thoại vang lên.
Cuối cùng anh vẫn không thể đợi được câu trả lời của cô.
Thôi vậy, chỉ cần mau chóng giải quyết chuyện bên này, đợi khi ra nước ngoài, mọi thứ ở đây đều sẽ phủ bụi, đến lúc đó thì sẽ có thể yên tâm nắm tay ở bên cô cả đời.
"Alo?"
"Ông chủ! Đã tìm được chiếc xe gây ra vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước rồi!"
Phong Đình Quân toàn thân chấn động: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi gọi lại cho cậu."
Nói xong anh cúp điện thoại.
"Là chuyện công việc à?"
"... Ừ" Phong Đình Quân nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà trước, sau đó phải đi ra ngoài một chuyến, xử lý một vài chuyện"
Thời Ngọc Minh ngoan ngoãn gật đầu, có điều vẫn hơi nuối tiếc, tối nay anh lại không thể ăn cơm ở nhà.
Tận mắt nhìn thấy cô bước vào cửa nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút không cần chờ mình, Phong Đình Quân nhanh chóng xuống lầu lái xe rời đi, Minh Kiệt đã gửi định vị cho anh, anh gần như là đi thẳng một mạch nhanh như tia chớp chạy tới nhà máy xử lý những chiếc xe cũ hỏng ở một vùng ngoại ô vắng vẻ.
Minh Kiệt đã đợi được một lúc: “Ông chủ"
"Ừ, đã tìm được cả hai chiếc xe rồi à?"
"Đã tìm được cả rồi, ở ngay đằng kia thôi, để tôi dẫn anh tới".
Cái nhà máy xử lý những chiếc xe cũ hỏng này rõ ràng đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, toàn bộ khu xưởng đều mọc đầy cỏ dại, những chiếc xe hỏng hóc chất đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646280/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.