Thời Ngọc Minh nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng trước mặt, trong lòng như dậy sóng.
Dáng vẻ và động tác của anh ấy, bao gồm cả cặp chân mày hơi nhíu lại lúc nói chuyện, rõ ràng là dáng vẻ của tiên sinh, nhưng quần áo anh ấy đang mặc trên người lại giống y như đúc Phong Đình Quận mà cô mới gặp hôm nay vậy.
Lục Hào suy cho cùng cũng có thể được coi là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, tuy rằng lúc này có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh xoay qua chỗ khác, nhẹ nhàng cười một tiếng với tiên sinh: "Sao, bây giờ cậu giải thích hay tôi giải thích đây?".
Phong Đình Quân đã nhanh chóng giấu quyển sổ kia vào trong túi lót trong của bộ âu phục lần nữa, mắt nhìn về phía Lục Hào, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai bên. đều rất ăn ý, cười khổ một cái.
"Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa Thời Ngọc Minh về, tiền của bộ đồ này thì một lát nữa về tôi sẽ chuyển cho cậu."
Lục Hào lập tức cười ha ha lên: "Bộ quần áo này không rẻ đâu, phải gấp đổi mới được"
"Được thôi, không thành vấn đề."
Lục Hào quay lại chào hỏi Thời Ngọc Minh: "Cô Thời, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước đây."
Lục Hào nhanh chóng lái xe rời đi, Phong Đình Quân vẫn đưa mắt nhìn chiếc xe của anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mình.
"... Tiên sinh?"
"Ừ" Phong Đình Quân khẽ cong môi, đi tới đứng trước mặt cô: "Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646279/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.