Lúc này đến phiền Thâm Như Ý khó tin hỏi lại: "... Vậy sao? Sao lại thể được?"
Giọng Thời Ngọc Minh vẫn mềm mại mà lễ độ như cũ: "Thật ra mình đã sớm phát hiện, anh ấy có một số lý do thoái thác không hoàn toàn giống với tiên sinh. Tuy anh ấy nỗ lực giải thích, tiên sinh cũng có ý giúp anh ấy nói đỡ nhưng mình có thể cảm nhận được rất nhiều lời nói và việc làm của họ không nhất trí. Còn nữa, tiên sinh thích dùng nước hoa Mancera, còn Lục Hào lại không thích."
Thẩm Như Ý gãi gãi đầu: "Thật không phải anh ta hả? Vậy sẽ là ai đây?"
Thời Ngọc Minh lắc lắc đầu, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi: "Mình cũng không biết."
"Không sao, mình trở về lại hỏi bố mình, ông ấy tương đối hiểu rõ giới thương nghiệp thành phố Hòa Văn. Dù sao người có tài lực đạt đến cấp bậc như tiên sinh này, mình đoán là thành phố Hòa Văn không có mấy người đầu, xem qua từng người là được."
Thời Ngọc Minh vẫn quyết định từ bỏ: "Không cần chú ý, tiên sinh có nỗi khổ của anh ấy. Hôm nay Lục Hào cũng nói rồi, anh ấy thực sự không dễ dàng gì, nếu anh ấy không hy vọng mình biết, ít nhất là không hy vọng lúc này mình biết, vậy mình không biết là được."
"Vậy cậu thật sự muốn cứ mơ hồ mà sống chung với một người đàn ông có thân phận không rõ ràng như vậy sao?"
Thời Ngọc Minh cười thật bình thản: "Mình nghĩ rồi, thật ra như vậy cũng rất tốt. Mình không biết anh ấy là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646230/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.