Thời Ngọc Minh chợt hốt hoảng. Không sai, ngày hôm nay cô vung tiền như rác mua cặp nhẫn kia, chính là dùng tiền của người đàn ông nọ. Phong Đình Quân tiếp tục hỏi cho ra nhẽ.
“Hơn một tỉ là số tiền lớn. Nếu không phải nhờ họ Thời cho cô thì cô lấy đâu ra lắm tiền như vậy hả?”
Thời Ngọc Minh cảm thấy trào phúng quá đỗi, nhà họ Thời? Hiện tại làm gì còn nhà họ Thời nào nữa? Hiện tại nơi đó là nơi thuộc về Tôn Bảo và Trương Huệ, mẹ ruột Cố Quân Nhi. Bố qua đời, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà. Đúng, cô mang họ Thời, nhưng nhà họ Thời lại chẳng còn là bến đỗ thuộc về cô nữa rồi.
Cô hé miệng muốn tỏ bày nhưng cuối cùng lại nuốt xuống toàn bộ câu từ. Giải thích, cô dùng sáu năm để giải thích mọi việc với Phong Đình Quân, vậy mà kết quả rõ ràng thì chẳng thấy đâu, chỉ đổi lấy nhục nhã mà thôi. Hiện tại, còn gì để nói đâu?
Hơn nữa, còn có thể liên lụy đến người đàn ông đã cứu cô thoát khỏi vực sâu tăm tối kia. Cô không thể gây thêm phiền phức cho đối phương. Phong Đình Quân nhướn mày.
“Không phản đối à?” “Tôi còn có thể nói cái gì đây?” “Muốn gặp con gái chứ?”. “Gặp, tại sao lại không? Tôi nhất định phải đi” “Vậy thì đi cùng tôi”. Thẩm Như Ý không yên tâm, vội vàng túm lấy tay Thời Ngọc Minh. “Chờ đã. Ngọc Minh, cậu ngồi xe mình đi, mình không yên tâm để cậu đi một mình” “Cô Thẩm, chẳng lẽ cô lo rằng tôi sẽ ăn thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646169/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.