Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Lưu Triệt nói đùa về việc tứ hôn.
Cũng là số ngày mà Đổng Nhập Khanh không đi tìm Hoắc Khứ Bệnh. Hơn nữa nàng cũng quyết định tiếp tục không đi tìm Hoắc Khứ Bệnh. Nếu có thể, cả đời không gặp nhau nữa là tốt nhất.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được cảm giác của bản thân khi nàng đang đầy mong đợi thì lại nghe được câu nói kia của Hoắc Khứ Bệnh: "Hung Nô chưa bị diệt, thần chưa nghĩ đến chuyện gia thất an cư"
Mặc dù rõ ràng không thể dùng bất cứ văn tự nào để hình dung, nhưng toàn bộ cơ thể của nàng khắc sâu cái thứ cảm giác kia.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đầu tiên nàng gặp gỡ Hoắc Khứ Bệnh, nàng đã hiển nhiên cho rằng, trong tương lai Đổng Nhập Khanh nàng nhất định sẽ là thê tử của Hoắc Khứ Bệnh.
Nàng chưa từng nghĩ tới việc Hoắc Khứ Bệnh còn có thể thú ai khác ngoài nàng.
Hoắc Khứ Bệnh là của nàng.
Quá khứ, hiện tại, tương lai đều như vậy.
Chỉ là hiện tại nàng không thể nghĩ như vậy được nữa.
Sau khi Lưu Triệt chứng kiến Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc nói câu danh ngôn danh chấn đời sau kia, chỉ có thể cười gượng giảng hòa: "Bây giờ các con vẫn còn nhỏ, việc này để hai năm nữa mới tính tiếp cũng tốt. Nhưng mà hoàng di phu ta cũng không muốn phải chờ quá lâu đâu đấy".
Nhưng Đổng Nhập Khanh lại biết rằng ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.
Sau đó, Đổng tiểu thư nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408494/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.