Trước khi Đổng Trọng Thư trở về nguyên quán, các đồng liêu ở thành Trường An tổ chức một buổi tụ họp để tiễn biệt lão.
Đêm đó, Hoắc Khứ Bệnh lưỡng lự không biết bản thân có nên đi hay không. Thức Tranh nhìn chàng đi lòng vòng như một con tiểu cẩu vẫy đuôi, cười khẩy.
"Làm sao vậy, ngươi không đi gặp Đổng tiểu thư lần cuối sao?"
"Lần cuối? Cũng đâu phải sinh ly tử biệt!".
Hoắc Khứ Bệnh chưa nói cho Thức Tranh về việc chàng đã từ chối lời tứ hôn của Lưu Triệt, nhưng Thức Tranh vẫn cảm giác được giữa Hoắc Khứ Bệnh và Đổng tiểu thư nhất định đã xảy ra chuyện gì đấy.
"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?", đột nhiên Thức Tranh tiếp tục hỏi Hoắc Khứ Bệnh đang lo lắng đi đi lại lại.
"Nói đi"
"Đời này, phu nhân của Phiêu Kị tướng quân ngươi nhất định sẽ là cái vị Đổng đại tiểu thư kia?", lúc Thức Tranh hỏi câu này, trên gương mặt của nàng luôn nở nụ cười trước sau như một.
Nhàn nhạt, bất minh sở dĩ (không nắm bắt được),giễu cợt nhân tâm.
Được hỏi như vậy, Hoắc Khứ Bệnh dừng lại, nhìn chằm chằm Thức Tranh.
Nụ cười như vậy, Hoắc Khứ Bệnh gặp qua không chỉ một lần.
Mỗi lần như vậy luôn khiến chàng vô cùng tức giận.
Chàng chán ghét nụ cười của Thức Tranh, cố giả bộ lạnh lùng cùng khinh thường, khiến người ta cảm thấy chán ghét.
"Thức Tranh, ngươi không được cười như vậy với ta nữa", Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói: "Còn nữa, ngươi đùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408492/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.