Khi trở lại phòng, rốt cuộc Thức Tranh đã không chống đỡ được nữa, từ từ trượt theo cánh cửa xuống.
Vừa rồi bụng của nàng bắt đầu ẩn ẩn đau, Thức Tranh giãy dụa muốn đứng lên nhưng không đủ lực.
Thức Tranh nhìn phần bụng nhô cao, phát hiện có chút biến hóa.
Nàng mang thai đã sắp được chín tháng, đại phu nói bụng nàng có chút quá mức rũ xuống, biểu hiện của thai vị không ổn, có thể duy trì đến tận bây giờ mà không sinh non đã là kỳ tích. Dự tính còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến ngày sinh, nhưng đại phụ lại nói với tình huống của nàng, ước chừng sẽ khó bình an vô sự sinh hài tử.
Đợi cơn đau dần dịu xuống, Thức Tranh đứng lên, tìm cuộn vải, sau đó vụng về cởi bỏ y phục.
Thức Tranh dùng tấm vải cuốn chặt bụng. Mỗi lần cuốn chặt một vòng, cơn đau lại tăng dần.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh đi chịu chết,
Gương mặt tái nhợt của Thức Tranh vì nén đau mà đầm đìa mồ hôi, nhưng nàng vẫn không dừng động tác, tiếp tục bó chặt bụng.
Chỉ có bằng cách này, cơ thể nàng mới có thể linh hoạt hơn, sau đó mới có thể cố gắng hết sức chạy đến phần mộ của Chu gia.
Khi còn cách phần mộ Chu gia hai ba dặm, cuối cùng Thức Tranh cũng nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh.
Dù cách một khoảng cách rất xa cũng như xa cách một thời gian dài.
Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt nàng đã nhận ra Hoắc Khứ Bệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408418/quyen-4-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.