Thức Tranh bị cơn đau làm cho bừng tỉnh.
Nàng nhìn xung quanh căn phòng, hóa ra nàng vẫn đang ở Chu gia.
Ban ngày, trước khi nàng té xỉu, mơ hồ thấy cỗ kiệu của Chu gia được nâng về phía nàng.
Mà Hoắc Khứ Bệnh cùng cỗ kiệu lướt qua nhau. Chàng rời đi vô cùng dứt khoát, không một chút lưu luyến.
Thức Tranh mờ mịt vuốt ve bụng, bắt đầu trầm ngâm.
Đứa bé này liệu có thể bình an vô sự ra ngoài ngắm nhìn thế gian?
Nếu như không thể, vậy tội đồ lớn nhất sẽ chính là nàng.
Thức Tranh cười thảm, gắng gượng bước đến bên cửa sổ. Nàng ngắm nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa, thật là một đêm trăng đẹp!
Ánh trăng cong cong cô đơn lẻ loi, ngả dần về đằng tây.
Nó cong cong tựa như lông mày, mà cũng tựa như đao nhọn.
"Sức khỏe của nàng đang không tốt, đừng đứng cạnh cửa sổ hứng gió." Giọng nói biếng nhác của Chu Nghiệp Quyết vang lên phía sau.
Người nam nhân muốn đẩy Hoắc Khứ Bệnh vào chỗ chết, lại có thể đứng bên ngoài cửa chú ý tới sức khỏe của nàng.
Thật đáng nực cười.
"Chu Nghiệp Quyết, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?" Thức Tranh không nghe Chu Nghiệp Quyết khuyên bảo, vẫn tiếp tục đứng dựa vào cửa sổ.
"Nàng nói thử xem." Chu Nghiệp Quyết cũng dựa lưng vào chấn song, có chút nhàm chán nhìn tàn nguyệt trên trời.
"Ta muốn hỏi chuyện về Đổng Nhập Khanh?" Thức Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nghiệp Quyết hỏi.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408416/quyen-4-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.