Sáng sớm, Thức Tranh tỉnh lại, phát hiện sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tiều tụy. Nàng cuống quít đánh thức Hoắc Khứ Bệnh, định đưa chàng đi gặp đại phu. Hoắc Khứ Bệnh mơ màng tỉnh lại, muốn đứng dậy, không ngờ chân có chút mềm nhũn suýt nữa té ngã, may mà Thức Tranh ở một bên đỡ kịp lấy chàng.
Hoắc Khứ Bệnh xấu hổ cười cười, muốn tự cưỡi ngựa, Thức Tranh lại không chịu buông tay, đỡ Hoắc Khứ Bệnh lên ngựa, sai đó cũng nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, ngồi xuống phía sau Hoắc Khứ Bệnh.
"Còn con ngựa kia thì làm sao bây giờ?" Bị Thức Tranh ôm lấy từ phía sau, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
"Chàng yên tâm, nó sẽ không đi lạc." Thức Tranh khẽ cười, ôm chặt Hoắc Khứ Bệnh, kéo dây cương, giơ roi khởi hành.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn là lần đầu tiên được một nữ nhân ôm vào người, cưỡi ngựa như vậy.
Hoắc Khứ Bệnh thấy cảnh vật vắng vẻ xung quanh, nhanh chóng hiện lên trước mắt, rồi lại ngày càng trở nên mờ ảo, Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Chàng nhớ tới khi còn bé, khi ở dưới ánh sáng lờ mờ đợi mẫu thân trở về, dường như cũng cảm thấy buồn ngủ không muốn thức dậy như vậy. Cho nên, khi đó chàng đều gắng gượng mở đôi mắt bỏng rát lờ mơ buồn ngủ, thẳng đến khi thấy mẫu thân trở về, mới có thể yên tâm bình an ở trong lòng mẫu thân say giấc.
Khi đó, ấm áp mẫu thân mang lại là thứ kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408388/quyen-4-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.