Chương trước
Chương sau
"Tít...tít...tít..."

Bạch Phàm chầm chậm mở mắt. Ánh chiều tà phủ kín căn phòng với tông màu đỏ cam ấm áp. Làn gió của những ngày cuối hạ cuốn chiếc rèm nhẹ nhàng lay động, cũng mang mùi thuốc sát trùng nồng đậm tản mát.

Cả người Bạch Phàm đều ê ẩm, nhấc tay, nhấc chân đều thấy đau. Cậu cảm thấy dường như cả cơ thể này không phải của cậu nữa. Mệt mỏi vô cùng. Bất chợt, Lâm Minh đẩy cửa đi vào. Hắn mang theo cả một đoàn người tiến tới kiểm tra cậu. Khi chắc chắn mọi chỉ số đều ổn định, họ rời đi để cho hai người không gian yên ắng.

"Em có muốn uống chút nước không?" Hắn ân cần hỏi, tay rót một cốc nước, dường như chỉ đợi cậu đồng ý liền đưa tới. Quả thật, Bạch Phàm khát tới khô rồi. Cậu cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu nhưng nhìn cơ thể rệu rạo này, e rằng một ngày một đêm là ít.

"Hai ngày." Nhìn người ấy nhấp từng ngụm nước nhỏ, hắn nói. "Em đã ngủ tròn hai ngày."

Nhìn đôi mắt mở to bất ngờ, Lâm Minh bỗng cảm thấy cổ họng đắng ngắt. Hắn nhận ra, đại giá mà tên vương tử đó nói là gì.

_____________________________

"Ta sẽ lấy đi sức khoẻ của ái nhân ngươi. Từ thời khắc ngươi tỉnh dậy, cậu ta sẽ trở thành một cái ấm sắc thuốc đúng nghĩa, yếu ớt, bệnh nhược. Ngươi nói xem, với thể trạng như thế, cậu ta còn sinh nhi tử cho ngươi được nữa không? Ha ha ha!"

"Tại sao!? Tại sao chứ!? Người sai, rõ ràng là ta cơ mà!!"

"Tất cả nhân* của ngươi, quả* phải do người ngươi yêu nhất gánh. Ngươi nói xem, đó có phải đau tới khắc cốt ghi tâm rồi không?"

"Đừng!"

"Và còn một điều nữa~" Giọng nói kì lạ ấy bỗng ngân dài. "Ngươi có nhớ, chính tay ngươi đã đẩy hai sinh mệnh vào đường tử không? Đời này, ngươi đừng mong có một người nối dõi!!!" Tiếng cười văng vẳng trong không trung, mờ dần rồi tan biến

_____________________________

Nhớ lại giấc mơ ấy, hắn lại đau tới chết đi sống lại. Mỗi lần nhìn thấy cậu, hắn sẽ nhớ tới những việc khốn nạn mà hắn đã làm. Tại sao lần nào cũng thế? Tại sao đều là người ấy gánh? Người ấy đã chịu đủ rồi! Làm ơn, hãy tha cho người ấy đi! Hắn dường như chỉ biết cầu xin. Hắn duy có một mong ước, xin hãy để người ấy bình an.

Chỉ là, đời này kiếp này, chẳng ai đáp lại ước vọng của hắn.

_____________________________

Tôi nói mấy người nghe! Mấy người đừng tưởng mấy người doạ nhảy cầu là tôi sẽ sợ nhé!!!

Tôi nói trước tôi không sợ đâu!

Cầu tiêu, cầu Long Biên hay cầu gì gì đi nữa tôi không sợ đâu!!!

Không có sợ đâu!!!!

Hứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.