Bạch Khôn Nguyên khom lưng nhặt chìa khóa đưa cho Linh Tố.
Linh Tố không đón lấy, “Anh không nên ở đây.”
Bạch Khôn Nguyên không nói gì.
“Anh nên ở nhà cùng bà Bạch vượt qua cửa nạn này.”
Bạch Khôn Nguyên nói: “Họ hàng trong nhà đều đến đủ, thi nhau an ủi động viên cô ấy. Chẳng qua là vì, nếu chẳng may bọn trẻ gặp bất trắc gì, gia sản phải chia lại từ đầu.”
Người có tiền phiền phức thế đó, Linh Tố giật lấy chìa khóa mở cửa.
Cô không muốn mời anh ta vào nhà: “Đó là chuyện của gia đình anh.”
Bạch Khôn Nguyên chán nản nói: “Một ngụm trà nóng cũng không được sao?”
“Nhà tôi không có trà!”
“Nước lọc cũng được.”
“Bạch tiên sinh, anh không hiểu ý tôi sao, nhà tôi không hoan nghênh anh.”
Bạch Khôn Nguyên có hơi kinh ngạc. Năm xưa ly biệt quá vội vàng, anh chưa có cơ hội nghe những lời tuyệt tình tàn khốc của cô gái này. Đương nhiên anh không ngây thơ đến mức cho rằng khoảng thời gian sáu năm đã đóng băng, cô gái này vẫn yêu anh như trước, chỉ cần anh mở lời là sẽ bị gục ngã. Nhưng trước khi nhìn tận mắt nghe tận tai, trong lòng anh vẫn có chút không chịu thỏa hiệp.
Nàng thiếu nữ thanh thoát hóm hỉnh hôm nào đã trở thành một cô nhân viên tháo vát giỏi giang, ánh mắt sắc bén, ngôn từ thẳng thắn.
Cô chán ghét anh.
Vậy cũng tốt, dù sao vẫn có chút an ủi, vẫn còn chút tình ý. Bởi người ta chẳng hơi đâu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-tro-thanh-niem-dau/2037869/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.