Ăn xong, Bạch Sùng Quang tiễn Linh Tố tới trước cửa nhà, sau khi trao đổi phương thức liên lạc, anh mới ra về.
Linh Tố một mình lên lầu. Đèn hành lang lại hỏng, cô mò mẫm tìm chìa khóa mở cửa.
Trong bóng tối một luồng không khí xa lạ đang chuyển động, Linh Tố thất kinh, hét lên: “Ai đó?”
“Là anh đây.”
Bật lửa lóe sáng, khuôn mặt của Tiêu Phong lúc ẩn lúc hiện.
Lồng ngực Linh Tố chợt rúng động, toàn thân run lên, cô đưa mắt nhìn anh trừng trừng.
Tiêu Phong tưởng sự xuất hiện của mình làm Linh Tố giật mình, vội hỏi: “Em không sao chứ?”
Linh Tố định thần lại, vội vàng quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Tiêu đại hiệp? Rồng đến nhà tôm thế này, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?”
Tiêu Phong tắt bật lửa, hành lang lại đen ngòm. Linh Tố bất giác thở phào một hơi, hình như cảm thấy bóng tối càng thích hợp để trò chuyện.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Phong vọng lại: “Dù thế nào em cũng không chịu tha thứ cho bác sao?”
Linh Tố tiếp tục mò chìa khóa: “Tôi không hẹp hòi như thế đâu. Tôi chỉ cảm thấy gieo nhân nào gặp quả ấy, hết sức công bằng. Tôi không oán trách thì ông ấy cũng không nên oán trách gì mới phải.”
“Em có thể bình tâm lại nghe anh nói vài câu không?”
Linh Tố bực bội nói: “Tôi có lập kết giới đâu, tất cả sóng âm anh phát ra đều truyền thẳng vào tai tôi đây này.”
Tiêu Phong nói: “Hôm kia bác đột nhiên bị sốc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-tro-thanh-niem-dau/2037867/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.