Chương trước
Chương sau
DuyệtTâm ốm.
Nhiềungày trôi qua cô vẫn không lấy lại được tinh thần, cô trở nên trầm mặc, buồn bãvà lạnh lùng.
ViênNhược Hồng biết cô không khỏe, đề nghị cô nghỉ phép và cho cô thêm một tuần ởnhà nghỉ ngơi.
LúcDuyệt Tâm ở nhà, Cố Nam bận việc nên không có thời gian chăm sóc cô, chỉ có thểhàng ngày gọi điện hỏi cô ăn gì, có ngủ trưa không. Duyệt Tâm “ừ ừ à à” đáp rồikhông nói gì nữa.
Côkhông trách Cố Nam đã đối xử với mình như vậy.
Cô biếtchuyện của cô và Viên Nhược Hồng được đồn thổi ở trường năm đó rất ầm ĩ, Cố Namkhông thể không biết, anh nhẫn nhịn lâu như thế, bây giờ bùng phát cảm xúc rangoài là chuyện bình thường.
Nhưngcô vẫn cảm thấy hơi thất vọng, bắt đầu nghi ngờ Cố Nam không yêu cô nhiều nhưcô vẫn tưởng tượng, Duyệt Tâm luôn băn khoăn về vấn đề này, cô đã nghĩ đến kếtcục xấu nhất.
DuyệtTâm và Cố Nam nói chuyện với nhau càng ngày càng ít, ít đến nỗi hai người khôngcòn ngồi ăn cơm với nhau, không còn nằm ngủ chung giường.
Cố Namcho rằng Duyệt Tâm đang giận dỗi nên cũng chiều theo ý cô ra phòng khách ngủ,cô không muốn nói chuyện với anh, sau khi về nhà Cố Nam một mình lên mạng.
Có lúcCố Nam cảm thấy về nhà quá sớm sẽ khiến Duyệt Tâm phiền lòng nên sau khi tanlàm, anh một mình đến ngồi ở quán rượu Sanlitun.
Anhthường đến quán rượu có Lưu Bảo ở đó, bạn học cũ Lưu Bảo vẫn ăn mặc phong cáchvà quyến rũ, thu hút rất nhiều ánh mắt đàn ông. Cô gái này đã không còn là côbạn học bình thường như ngày xưa nữa.
Lưu Bảouống rượu cùng Cố Nam và kéo anh đi nhảy, kể cho anh nghe cuộc sống chìm nổivài năm gần đây của cô.
Phong cách sống của họ không giống nhau nên Cố Namtròn mắt ngạc nhiên lắng nghe. Hoá ra cô gái này lại giỏi và kiên cường nhưthế. Lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ ngoài Duyệt Tâm.
Anh đưa Lưu Bảo về nhà, cô nói cô ở một mình, dùng ánhmắt ra hiệu cho Cố Nam có thể ở lại qua đêm.
Cố Nam suy nghĩ, đấu tranh với bản thân một hồi rồi từchối sự cám dỗ đó.
Trong thế giới của Cố Nam, Duyệt Tâm mãi mãi giữ vịtrí quan trọng nhất.
Cuối tháng, Cố Nam được tăng lương, anh trả hết tiềnmua nhà, vẫn còn để dư được một phần.
Lần đầu tiên anh đưa thẻ tài khoản tiền lương choDuyệt tâm: “Em cầm lấy, sau này tích cóp đủ tiền rồi trả cho Vĩ Vĩ.”
Cố Nam muốn dùng cách này để rút ngắn khoảng cách vớiDuyệt Tâm nhưng Duyệt Tâm không muốn.
“Anh cứ giữ lấy mà tiêu, tiền của Vĩ Vĩ em trả dần dầncũng được.” Dường như Duyệt Tâm muốn tạo ra ranh giới với Cố Nam.
Cố Nam thấy cô từ chối, kiên trì không bỏ cuộc: “Emcầm lấy, mua đồ gì đó cũng được.”
DuyệtTâm lắc đầu: “Em không cần.”
Cố Namquyết định nói chuỵên thẳng thắn: “Duyệt Tâm, em định giữ thái độ này đến baogiờ?”
DuyệtTâm không trả lời như thể cô không nghe thấy, hoặc là vì cô không muốn trả lời.
Sau khinghỉ ngơi một thời gian, Duyệt Tâm quay lại công ty làm việc.
Nhìnthấy cô, Hàn Hiên suýt nữa không nhận ra, “Duyệt Tâm, sao chị gầy thế?”
DuyệtTâm cười nói: “Không phải gần đây đang ưa chuộng người gầy sao?”
NgoàiHàn Hiên, hiếm khi cô cười với ai, mọi người cảm thấy dường như Duyệt Tâm đãbiến thành một con người khác.
ViênNhược Hồng lo Duyệt Tâm có thể bị anh quấy rầy nên chủ động tránh gặp mặt cô.Nhưng anh vẫn ở những nơi Duyệt Tâm không nhìn thấy yên lặng quan tâm chú ý đếncô, thấy cô ngày càng gầy, anh cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
ViênNhược Hồng bảo thư ký Vu giảm lượng công việc cho nhóm của Duyệt Tâm, cố gắngtạo điều kiện để cô có thời gian nghỉ ngơi.
Anh chỉcó thể giúp cô làm điều đó.
Cuộcchiến tranh lạnh giữa Duyệt Tâm và Cố Nam đã kéo dài gần một tháng và không hềcó dấu hiệu hòa hoãn.
Thôngthường khi họ có bất đồng, nếu không phải Duyệt Tâm không chịu được thì là CốNam không chịu được, dù sao cũng có người sẽ chủ động lên tiếng giải quyết mâuthuẫn, nhiều nhất là hai ngày họ không nói chuyện với nhau.
Lầnnày, mặc dù giữa hai người vẫn có giao lưu trao đổi thông tin nhưng cả hai đềugiữ thái độ khách sáo và thận trọng.
Đặcbiệt là Duyệt Tâm, cô luôn dùng ánh mắt điềm nhiên và không có cảm xúc nhìn tấtcả mọi vật xung quanh. Dường như cô không còn bất kỳ mong đợi nào đối với cáinhà này.
Cố Namcảm thấy sợ hãi nhưng không biết phải làm thế nào.
Buổitối đi làm về, Cố Nam lại tới quán rượu.
Hìnhnhư Lưu Bảo đoán trước được anh sẽ xuất hiện nên hát tặng anh bài Người yêu tôivà người tôi yêu.
Cố Namvừa uống vừa cười nói với Lưu Bảo: “Vì sao cô biết tôi đang muốn nghe bài hátnày?”
Lưu Bảonhìn anh, đôi mắt long lanh chờ đợi “Tôi là một người phụ nữ.” Cô cầm tay CốNam đặt lên ngực mình để anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
Tronggiây lát, Cố Nam thất thần nhưng anh nhanh chóng bật cười, nhắc lại lời bài hátLưu Bảo vừa biểu diễn: “Người yêu tôi vì tôi say đắm không hối hận, tôi lại camtâm chịu tổn thương vì người tôi yêu suốt cuộc đời, người để tâm luôn luônkhông đúng, người với người không cần giả dối. Người yêu tôi làm tất cả vì tôi,tôi lại rơi lệ, trái tim tan nát vì người tôi yêu, yêu và được yêu đều có lỗi…”Mắt anh hơi ướt.
Lưu Bảoôm Cố Nam vào lòng: “Cố Nam, anh uống nhiều quá rồi. Chúng ta đi thôi.”
Họ lảođảo bước ra khỏi quán rượu, về chỗ ở của Lưu Bảo.
Lưu Bảorót cho Cố Nam một tách trà, bảo anh nghỉ ngơi một lát, cô đi thay nội y, để lộnước da trắng ngần, bộ ngực rực lửa hấp dẫn và đôi chân đẹp khiến miệng Cố Namkhô khốc.
“Tôimượn nhà vệ sinh một lát, tôi muốn rửa mặt.” Cố Nam lao vào nhà vệ sinh khôngdám ra ngoài, lấy nước lạnh vỗ lên mặt.
Khôngbiết từ lúc nào, Lưu Bảo đã đứng phía sau anh. Cô dùng đôi tay nhỏ bé trắngtrẻo ôm chặt Cố Nam, áp sát đầu cọ vào lưng anh.
Cơ thểCố Nam bị đánh thức, anh quay lai tìm môi cô, cổ cô, ngực cô. Anh bất chấp tấtcả hôn cô, dường như muốn nuốt chửng cô.
Đối vớiCố Nam, Lưu Bảo là một trải nghiệm hết sức mới mẻ. Cô nhiệt tình, cô chủ động,cô không ngại ngùng e thẹn, điều cô muốn được trực tiếp bộc lộ.
Cô nắmbắt được dục vọng của anh, hận rằng không thể gắn chặt cơ thể mình vào anh.
Cố Namgần như không chống đỡ lại được mong muốn của cô, anh hơi hưng phấn, cũng hơicảm thấy sợ hãi.
Khi nằmép lên người cô, bỗng nhiên anh nhớ tới Duyệt Tâm, nhớ đến sự dâng hiến khôngdo dự của cô dành cho anh.
“DuyệtTâm…” Anh thốt lên một câu khiến dục tình của hai người tắt ngấm.
Cơ thểđang căng lên của Lưu Bảo thả lỏng ra, cô thở dài.
Cố Namđã tỉnh rượu, anh xoa tay bóp trán, nói lời xin lỗi rồi mặc quần áo và bỏ đi.
Anhphải về nhà.
PhòngDuyệt Tâm vẫn sáng đèn, Cố Nam nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong.
Cô dựangười vào đầu giường, tay cầm sách, hình như đã ngủ rồi.
Anhngắm nhìn cô ngủ, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở, lông mi dài và dày rất đẹp che đôimắt. Duyệt Tâm không những rất xinh đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc cô ngủ cũng rấtđáng yêu.
Dụcvọng trong lòng Cố Nam càng lúc càng mãnh liệt, vừa rồi không làm chuỵên đó vớiLưu Bảo nên anh mong muốn được gần gũi với Duyệt Tâm.
Anhthay quần áo, đến trước giường của Duyệt Tâm, gỡ cuốn sách trong tay cô.
Rõ ràngđọc 500 mẩu chuyện cười, vìsao cô lại khóc? Anh giúp cô lau khô vệt nước mắt trên khóe mắt.
Cố Namnằm lên người cô, muốn cởi áo ngủ của cô, Duyệt Tâm bỗng thức dậy.
Nhữngngày này, cô thường xuyên ngủ không ngon, chỉ cần hơi có tiếng động là tỉnhgiấc.
Nhìn thấykhuôn mặt của Cố Nam trước mặt mình, cô vẫn nghĩ rằng mình đang mơ. Nhưng ngaylập tức cô cảm nhận được cơ thể của anh, cô biết những điều này là sự thật.
DuyệtTâm không có vẻ mong đợi chờ đón như Cố Nam tưởng tượng mà nhẹ nhàng đẩy anh rarồi nói: “Em mệt”
Cố Namnghĩ cô xấu hổ nên vẫn vuốt ve cơ thể cô: “Duyệt Tâm, đây là nghĩa vụ vợchồng.”
DuyệtTâm cựa người muốn Cố Nam xuống.
NhưngCố Nam vẫn dùng lực giữ chặt lấy cô khiến cô không động đậy được đành ngoanngoãn chịu đựng anh.
DuyệtTâm không khỏe, không có cách nào thoát khỏi trọng lượng cơ thể anh, chỉ có thểkhóc và hét lên: “Cố Nam, anh xuống ngay.”
Lúc nàyCố Nam đâu dễ dàng dừng lại, anh không để tâm đến tiếng khóc và sự từ chối củaDuyệt Tâm, tiếp tục khám phá cơ thể cô.
Cô khôngcó cảm xúc, lúc anh đi vào cơ thể cô anh cảm thấy rõ ràng cô đau đớn đến mứcrên rỉ.
Anhdừng lại nữa giây rồi tiếp tục, cảm thấy cơ thể như sắp vỡ tan ra, từng đợtsóng cuộn dâng, anh không thể dừng lại, anh cần cảm nhận được khoái lạc.
NhưngDuyệt Tâm lại ghét Cố Nam như vậy. Anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, cưỡngép cô.
Cô cảmthấy khắp người đau đớn, tim cô đau đớn gấp vạn lần.
Có lẽvì đã lâu không làm chuỵên đó nên Cố Nam cảm thấy lên đỉnh rất nhanh, anh gọitên Duyệt Tâm rồi mệt nhọc nằm xuống thở dốc.
Cuốicùng Duyệt Tâm cũng đẩy được anh ra.
Ánh mắtlạnh lùng của cô khiến Cố Nam giật mình: “Duyệt Tâm, em sao thế?” Sau khi yêu,anh muốn ôm hôn cô để xóa tan khoảng cách nhiều ngày nay giữa họ.
Nhưnganh có thể nhận ra Duyệt Tâm không muốn.
DuyệtTâm lạnh lùng, nhìn anh với vẻ trách móc, dường như anh là một người xa lạ: “CốNam, em nghĩ anh không thể bắt ép em làm những chuyện này, anh nên biết có mộtcách nói là cưỡng bức tình dục trong hôn nhân.”
Bỗngnhiên cô nói với anh về cưỡng bức tình dục trong hôn nhân? Rốt cuộc Duyệt Tâmcủa anh làm sao? Duyệt Tâm luôn nhẹ nhàng hiền thục, Duyệt Tâm luôn ngoan ngoãnnghe lời, Duyệt Tâm luôn yêu anh…
Cố Namcảm thấy có thứ gì đó vuột ra khỏi ngón tay anh, đó chính là tình yêu và sựtrân trọng mà anh không còn cách nào nắm giữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.