Gần đâyDuyệt Tâm không nói nhiều, tinh thần của cô sa sút, tới khi nhận được điệnthoại của bố mẹ cô mới vui hơn một chút.
Ông Hànói chân của Duyệt Thanh gần đây đã có một chút tri giác, có hôm bị hàng xómkhông cẩn thận đá vào đã cảm thấy hơi đau.
DuyệtTâm khuyên bố nên đưa em đến Bắc Kinh khám, dù sao cũng là thủ đô, bệnh việnnhiều, các chuyên gia bác sĩ cũng nhiều.
Ông Hànghĩ ngợi rồi nói: “Thôi, như vậy cần nhiều tiền lắm!” Họ không có tiền tiếtkiệm, cũng biết con gái không giàu có, vài năm gần đây, số tiền Duyệt Tâm kiếmđược đều gửi về nhà.
DuyệtTâm hiểu nỗi khổ của bố mẹ, mặc dù biết mình không đủ năng lực nhưng cô cũngkhông muốn giương mắt nhìn Duyệt Thanh cả đời không đi lại được.
Chỉ cầncó một cơ hội, cô cũng tình nguyện thử xem sao.
DuyệtTâm bàn chuyện đưa Duyệt Thanh đi khám với Cố Nam, Cố Nam rất tán thành, địnhvay bố mẹ ít tiền.
Anhnghĩ, mình mua xe không vay tiền bố mẹ vì đó là mua để dùng riêng. Tình hìnhhiện nay không giống như thế, đưa em trai Duyệt Tâm đi khám bệnh là một việclớn.
Tronglòng Cố Nam nghĩ, có lẽ lần này bố mẹ sẽ không từ chối.
Nhưngmẹ anh vẫn không đồng ý: “Em trai Duyệt Tâm có liên quan gì tới con? Con cướiHà Duyệt Tâm, không phải em trai nó! Nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng chịcon vẫn chưa có nhà, mẹ không thể không lo lắng. Bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh làbao nhiêu con cũng biết. Bố mẹ tiết kiệm chi tiêu không phải vì con cái sao?Cái người tên là Duyệt Thanh đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/74315/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.