Sánghôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnhviện.
Mẹ CốNam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấylại được bình tĩnh.
DuyệtTâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dùthế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô.
DuyệtTâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?”
Cố Námsợ mình sẽ bật khóc.
Lúcđêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tinvào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốtđêm.
DuyệtTâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát.
Mẹ CốNam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi?Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.”
Cố Námngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên CốNam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.”
Tinhthần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịthơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…”
Bác sĩhỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?”
DuyệtTâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.”
Bác sĩgật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU.
“Nhữngngười bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đóquá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/2409971/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.