Vì nóichuyện với Vĩ Vĩ quá muộn và nằm ngủ trên ghế sô pha nên Duyệt Tâm không nghethấy tiếng chuông đồng hồ báo thức trong phòng mình, cô ngủ quên, là người đếncông ty muộn nhất.
ViênNhược Hồng ăn xong bữa sáng, từ trên nhà ăn bước xuống, gặp Duyệt Tâm bèn hỏicô: “Tối qua em ngủ ngon không?”
DuyệtTâm chỉ tay lên quầng thâm trên mắt mình, lắc đầu: “Bị tiếng ồn bên ngoài làmthức giấc nên em thức nói chuyện với Vĩ Vĩ.”
ViênNhược Hồng nhìn cô bằng ánh mắt rất tình cảm không giấu diếm, khẽ nói: “Anhcũng ngủ không ngon.”
Hiểuđược ý nghĩa trong câu nói của anh, mặt Duyệt Tâm đỏ hồng lên, cô vội vàng bướcqua anh chạy về phía thang máy: “Nói chuyện nữa thì em muộn mất.”
ViênNhược Hồng đứng đằng sau cô, cười nói: “Em cứ trốn đi xem em có thể trốn đượcđến lúc nào?”
Mọingười trong phòng làm việc đều đến sớm hơn cô, mọi người đang bàn luận vấn đềgì đó, thấy cô bước vào, bỗng nhiên không ai nói gì nữa.
DuyệtTâm thấy thái độ kỳ lạ của mọi người liền hỏi: “Mọi người sao thế?”
HànHiên bước đến trước bàn làm việc rồi nói: “Không, không có gì…”
DuyệtTâm nhìn thấy cậu giấu vật gì đó ở sau lưng, đến khi bước lại gần thì khôngnhìn thấy gì nữa.
Cô cườihỏi cậu: “Có bí mật gì giấu tôi thế?” Buổi sáng, tâm trạng của cô rất tốt nênnụ cười cũng vô cùng ngọt ngào.
HànHiên lắc đầu, hỏi mọi người: “Chúng ta có bí mật gì giấu Duyệt Tâm không?”
Tất cảmọi người đều đồng loạt lắc đầu, không ai nói gì. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/2409968/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.