Chương trước
Chương sau
Vì nóichuyện với Vĩ Vĩ quá muộn và nằm ngủ trên ghế sô pha nên Duyệt Tâm không nghethấy tiếng chuông đồng hồ báo thức trong phòng mình, cô ngủ quên, là người đếncông ty muộn nhất.

ViênNhược Hồng ăn xong bữa sáng, từ trên nhà ăn bước xuống, gặp Duyệt Tâm bèn hỏicô: “Tối qua em ngủ ngon không?”

DuyệtTâm chỉ tay lên quầng thâm trên mắt mình, lắc đầu: “Bị tiếng ồn bên ngoài làmthức giấc nên em thức nói chuyện với Vĩ Vĩ.”

ViênNhược Hồng nhìn cô bằng ánh mắt rất tình cảm không giấu diếm, khẽ nói: “Anhcũng ngủ không ngon.”

Hiểuđược ý nghĩa trong câu nói của anh, mặt Duyệt Tâm đỏ hồng lên, cô vội vàng bướcqua anh chạy về phía thang máy: “Nói chuyện nữa thì em muộn mất.”

ViênNhược Hồng đứng đằng sau cô, cười nói: “Em cứ trốn đi xem em có thể trốn đượcđến lúc nào?”

Mọingười trong phòng làm việc đều đến sớm hơn cô, mọi người đang bàn luận vấn đềgì đó, thấy cô bước vào, bỗng nhiên không ai nói gì nữa.

DuyệtTâm thấy thái độ kỳ lạ của mọi người liền hỏi: “Mọi người sao thế?”

HànHiên bước đến trước bàn làm việc rồi nói: “Không, không có gì…”

DuyệtTâm nhìn thấy cậu giấu vật gì đó ở sau lưng, đến khi bước lại gần thì khôngnhìn thấy gì nữa.

Cô cườihỏi cậu: “Có bí mật gì giấu tôi thế?” Buổi sáng, tâm trạng của cô rất tốt nênnụ cười cũng vô cùng ngọt ngào.

HànHiên lắc đầu, hỏi mọi người: “Chúng ta có bí mật gì giấu Duyệt Tâm không?”

Tất cảmọi người đều đồng loạt lắc đầu, không ai nói gì. Lúc Duyệt Tâm muốn nói gì đó,mọi người đã ai làm công việc của người đó.

Lúc thưký Vu bước vào, Duyệt Tâm đang chuẩn bị nhỏ thuốc mắt, tối qua nói chuyện vớiVĩ Vĩ mệt quá nên không có thời gian nghỉ ngơi, mắt cô rất đau.

Thư kýVu tuyên bố: “Có một tin mới, sức khỏe của tổng giám đốc Hàn sắp ổn rồi, nghenói tháng sau có thể đi làm.”

HànHiên mím môi, buồn bã nói: “Như vậy có nghĩa là những ngày vui vẻ của chúng tasắp kết thúc rồi?”

DuyệtTâm đang vùi đầu vào làm bảng biểu, nghe thấy tin này cô rất vui. Điều duy nhấtkhiến cô đắn đo là khi tổng giám đốc Hàn quay về, Viên Nhược Hồng sẽ đi đâu vềđâu? Cô hơi cúi đầu trầm tư.

Thư kýVu nhìn dáng vẻ của cô, nghĩ rằng cô đang bị sốc, vội vàng bước đến bên cô anủi: “Duyệt Tâm, chúng tôi đã biết chuyện của Cố Nam trên báo…”

DuyệtTâm ngạc nhiên, cô không hiểu vì sao thư ký Vu lại nhắc đến Cố Nam với cô.

HànHiên cố gắng ra hiệu bằng mắt cho thư ký Vu nhưng thư ký Vu vẫn thao thao bấttuyệt nói: “Chuyện không lường trước được, cô nên nghĩ thoáng ra một chút…Dùsao cũng là người nhà.”

HànHiên không ngồi yên được nữa, kéo thư ký Vu rồi nói: “Anh làm loạn lên gì thế?Mọi người ở đây đang cố gắng giấu tin này!”

Cuốicùng Duyệt Tâm cũng nhìn thấy tờ báo giấu dưới mông Hàn Hiên, cô vẫn đang bựcvì không biết rốt cuộc vật giấu sau lưng cậu là thứ gì.

Trêntrang báo hiện lên các chữ như “cháy lớn”, “tử thương”, Duyệt Tâm vội vàng cầmlấy tờ báo, lúc đọc được một nửa, đột nhiên chân cô mềm nhũn, không đứng dậyđược nữa.

Đại ýbài báo viết: “Cố Nam và người bạn gái họ Lưu uống rượu ở nhà, có lẽ uống nhiềuquá nên hai người đều say. Một người hút thuốc vô tình làm cháy rượu ngấm trênrèm cửa nên sinh hỏa hoạn. Lúc xe cứu hỏa đến, căn phòng đã cháy sạch. Cô gáihọ Lưu tử vong trong vụ cháy, chủ nhà là Cố Nam bị bỏng nặng, đang được cấpcứu.”

DuyệtTâm nhớ lại, tối qua ở siêu thị Cố Nam mua một xe đầy rượu, sau đó anh gọi điệncho cô hỏi cách tháo rèm cửa…

Tất cảmọi chuyện đều liên quan đến nhau khiến cô không thể tin vào tin dữ đột ngộtnày.

Một lúclâu sau Duyệt Tâm mới hồi phục sau khi bị sốc.

Đồngnghiệp trong phòng làm việc luôn đứng bên cạnh cô, lúc hỏi cô có muốn uống nướckhông, lúc lại hỏi cô có cần nghỉ một lát không.

Cô xuatay nói với mọi người: “Cảm on, tôi không sao, thật đấy.” Nói xong, cô gõ bànphím, tiếp tục làm việc.

Khôngphải Duyệt Tâm không hoảng hốt, nhưng trong tình trạng này, cô không biết nênphản ứng như thế nào.

Chămsóc cho Cố Nam? Về phương diện pháp luật họ đã là những người xa lạ, tình cảmcủa cô đã không còn nữa.

Hỏithăm tình hình của anh? Cô và Cố Nam đã ly hôn, cô không còn quyền đó nữa.

Mặc dùnói ly hôn coi như đoạn tuyệt ân nghĩa, nhưng Duyệt Tâm không thể hoàn toàn hờhững với chuyện này.

Trongsuy nghĩ của Duyệt Tâm, dù đã ly hôn nhưng cô vẫn luôn hy vọng Cố Nam sẽ hạnhphúc. Mặc dù cô luôn khẳng định cô và anh đã không còn yêu nhau nữa nhưng vẫnhy vọng cuối cùng hai người có thể làm bạn bè.

DuyệtTâm luôn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Cố Nam chẳng qua vì cô sợ mình sẽtiếp tục bị tổn thương. Cô cũng từng hy vọng mình và Cố Nam cũng giống như cáccặp vợ chồng khác đã ly hôn nhưng vẫn có thể làm bạn bè. Nhưng cô hiểu, Cố Namkhông phải là người như thế, cô cũng không. Vì thế, cô không muốn có quá nhiềumối ràng buộc với anh.

Cô nhớlại quan hệ giữa mình và Cố Nam, những rung động thời còn trẻ, thời gian vui vẻsau khi kết hôn, những tính cách trẻ con và cố chấp của anh dần dần được bộclộ, những tổn thương anh gây cho cô…

Trongcuộc hôn nhân thất bại của họ, nếu nói nguyên nhân là sự bị động của cô trongchuyện tình cảm thì tính cách của Cố Nam đã dẫn đến sự đổ vỡ của họ.

Anh đãtừng yêu cô, đã từng làm tổn thương cô. Cô hy vọng mình chỉ nhớ tình yêu củaanh, quên đi những oán giận để tâm hồn mình có thể được tự do.

Mặc dùmuốn biết tình trạng của Cố Nam nhưng Duyệt Tâm chỉ có thể yên lặng ngồi trongphòng làm việc của mình. .

Sau đó,Viên Nhược Hồng đến thăm cô.

Cô nhìnthấy anh đứng ngoài cửa, dáng vẻ hơi lo lắng, cô cười với anh rồi cúi đầu làmviệc.

Buổitrưa, Cố Nám xuất hiện, cô bế con trai đến tìm Duyệt Tâm.

Đứa bécó lẽ đang mọc răng, nước dãi chảy khắp nơi. Duyệt Tâm thất thần nhìn đứa trẻđáng yêu, chơi với nó, nói với giọng tiếc nuối: “Nếu không có chuyện rủi ro nhưthế, con của em cũng đã chào đời.”

Cố Námgật đầu, muốn đưa đứa bé cho cô bế. Nhưng Duyệt Tâm không đón đứa bé, cô sợmình sẽ bật khóc.

Cố Námcẩn thận nhìn cô rồi khó khăn lên tiếng: “Là do Cố Nam không có phúc.”

DuyệtTâm không nói gì nữa, đợi Cố Nám nói ra mục đích cuộc gặp này của cô.

Cố Námthở dài, lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt cô đỏ hoe, “Em cũng biết chuyện rồi chứ?Tối qua, Cố Nam…nhà bị cháy, nó bị bỏng nặng, bây giờ đang nằm hôn mê trongphòng ICU ở bệnh viện…Bác sĩ nói, nếu…nếu hai ngày nó không tỉnh lại thì sẽkhông bao giờ tỉnh lại nữa…”

Cố Námnói rồi òa khóc, đứa bé ngồi trong lòng sợ hãi cũng khóc theo.

DuyệtTâm cúi đầu, không biết nói gì để an ủi Cố Nám.

Cố Námnói: “Duyệt Tâm, xin em đến thăm Cố Nam. Thật ra, từ trước đến giờ, người nóyêu thương nhất là em!”

DuyệtTâm cười khổ sở, gật đầu rồi lại lắc đầu. Yên lặng một lát cô mới nói: “Đợi đếnlúc nào có thời gian, em bây giờ vẫn còn chút việc.”

Cố Námvẫn muốn nói gì đó nhưng không cất lên được thành lời, chỉ có thể cầm tay DuyệtTâm xin lỗi.

ViênNhược Hồng nhìn thấy Cố Nám và Duyệt Tâm từ xa nên không bước lại gần.

Anhbiết chuyện của Cố Nam qua lời kể của thư ký Vu. Suốt buổi sáng anh chìm đắmtrong niềm vui, cuối cùng Duyệt Tâm cũng đáp lại tình cảm của anh, sức khỏe củachú anh đang dần dần bình phục, đây là những chuyện đáng mừng. Nhưng, lúc thưký Vu đưa tờ báo ngày hôm đó cho anh rồi chỉ lên tiêu đề bài báo, anh cảm thấytim mình như đang bị treo lơ lửng.

Anh tìmDuyệt Tâm vì muốn xác nhận xem cô có đau buồn như anh tưởng tượng không.

Sau khiCố Nám đi rồi, Duyệt Tâm vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bất động.

ViênNhược Hồng nhìn cô, không diễn tả được rốt cuộc tâm trạng của mình như thế nào.

Gió mùaxuân vẫn còn hơi lạnh, Viên Nhược Hồng lo cô bị lạnh, bước lên phía trước đứngcạnh cô.

DuyệtTâm hai tay ôm mặt, khẽ lau nước mắt, rồi quay sang nói với Viên Nhược Hồng: “Ởđây gió to quá, chúng ta về thôi.”

Cả ngàyDuyệt Tâm không nói gì, ngay cả Hàn Hiên kể chuyện cười cố ý trêu cô, cô cũngdường như không nghe thấy.

Lúc hếtgiờ làm, Viên Nhược Hồng đề nghị đưa cô về nhà, cô từ chối. Cô nói, cô cần mộtchút thời gian và muốn được yên tĩnh.

ViênNhược Hồng chỉ có thể mỉm cười, dặn dò cô nhớ đi đường cẩn thận.

Về đếnnhà, ánh mắt của Vĩ Vĩ và Duyệt Thanh nhìn cô rất kỳ lạ. Duyệt Tâm hiểu, họcũng đã biết biến cố xảy ra với Cố Nam. Mặc dù trong thành phố có nhiều ngườitên là Cố Nam nhưng địa chỉ nhà chỉ có duy nhất và được bài báo ghi rất rõràng.

Vĩ Vĩan ủi cô: “Đã như vậy rồi, hãy cố gắng suy nghĩ tích cực. Cậu nên cảm thấy maymắn vì hai người đã ly hôn, bây giờ anh ấy như vậy, không có gì liên quan đếncậu.”

DuyệtThanh nói: “Phải đấy, chị, chị đừng buồn nữa.”

DuyệtTâm gật đầu.

Điều côkhông thể tha thứ cho mình là: Tối qua Cố Nam gọi điện hỏi cô làm thế nào đểtháo rèm cửa xuống, cô không nên nói với anh bằng giọng như thế.

Có lẽ,trong tiềm thức cô luôn oán hận anh nên mới không có được cảm giác được giảithoát.

Bìnhthường cô vẫn nhiệt tình giúp đỡ những người lạ gặp khó khăn, huống hồ Cố Namkhông phải là người xa lạ. Họ gặp nhau vào quãng thời gian đẹp nhất rồi luôn ởbên nhau suốt bao nhiêu năm, ít nhiều cô cũng nên nhớ đến tình nghĩa những ngàyđã xa.

Haingày nay, cuộc sống của gia đình Cố Nam hoàn toàn bị đảo lộn.

Anhtrai Lưu Bảo đưa họ hàng đến bệnh viện, bao vây bên ngoài phòng bệnh của CốNam, nói với gia đình Cố Nam đòi anh phải trả lại tính mệnh cho em gái.

Ông Cốnhất thời không chịu đựng nổi biến cố này, bệnh huyết áp cao tái phát nên cũngphải nằm viện. Bà Cố vốn mạnh mẽ cũng bị suy sụp tinh thần, một ngày dường nhưgià thêm mười tuổi. Nếu không có hai mẹ con Cố Nám đến có lẽ bà sẽ không thểgắng gượng được.

Bà biếtchiều hôm xảy ra chuyện con gái đã đi tìm gặp Duyệt Tâm, bà không vui bắt đầutrách mắng Cố Nám ở bệnh viện.

Cónhững lời nói hơi nặng nề, cô nói với bà: “Mẹ! Không phải là người ta muốn sốnghòa thuận sao? Vốn dĩ hai người sống với nhau rất tốt, sự việc xảy ra đến mứcđộ này chắc cũng phải có lý do. Mẹ, chúng ta đừng yêu cầu khắt khe với ngườikhác, có lúc cũng nên tìm nguyên nhân từ chính mình.”

Bà Cốđang ở trong tâm trạng hoảng hốt không được giải tỏa, chỉ biết khóc ầm ĩ: “CốNam, con nói chị gái con đi, vì một con hồ ly tinh mà mắng mẹ…”

So vớitiếng còi cấp cứu hôm qua, đêm nay yên tĩnh hơn rất nhiều.

DuyệtTâm không ngủ được, cô giúp em trai chuẩn bị hành lý.

Châncủa Duyệt Thanh khá hơn rất nhiều, không chỉ có cảm giác mà còn có thể tự mìnhchống gậy bước đi. Đây là một kết quả cậu không dám mong muốn. Về điều này,Duyệt Tâm cảm thấy rất may mắn vì mình có thể ở lại Bắc Kinh, chỉ ở một thànhphố lớn như thế này mới có điều kiện y tế để Duyệt Thanh được điều trị một cáchtốt nhất.

Chiếctúi của Duyệt Thanh đã hơi rách, Duyệt Tâm nhớ hình như cô có một chiếc túi mớiở trong va li nên lấy chiếc va li ra.

Từ khichuyển đến nhà Vĩ Vĩ ở cô chưa bao giờ mở chiếc va li này.

Trêncùng là quần áo mà Duyệt Tâm đã chuẩn bị cho đứa bé, đó là chiếc áo len nhỏ côtự tay đan, chiếc quần nhỏ cô khâu, còn có…còn có chiếc cung Cố Nam làm từmiếng da cắt từ túi của anh.

Cô cầmlên thử, độ đàn hồi rất tốt.

Có lẽCố Nam luôn nghĩ đứa bé bị mất là con trai nên mới làm thứ đồ chơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.