Chương trước
Chương sau
Duyệt Tâm nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu đi làm.

Tranh thủ lúc Duyệt Tâm đến phòng tài vụ. Hàn Hiên nóivới mọi người trong phòng: “Đừng ai nhắc đến chuyện trẻ con trước mặt Duyệt Tâmkhiến chị ấy đau lòng.”

Mọi người đều hiểu, cố gắng tìm những chủ đề khác đểtrêu cho Duyệt Tâm vui.

Vì thế, ở công ty tâm trạng của Duyệt Tâm khá tốt.

Chỉ có lúc về nhà, cô không muốn đối mặt với Cố Nam.

Cố Nam cũng bắt đầu thận trọng trước mặt Duyệt Tâmgiống như đang đi trên một lớp băng mỏng.

Lúc đi làm, anh gọi điện cho cô, cô không nghe hoặcnếu nghe cô cũng chỉ nói ngắn gọn vài câu, nói mình bận, nếu không có chuyện gìthì tắt máy. Ở nhà cô cũng tránh xa anh, thường đóng cửa nhốt mình trong phòng.

Thứ bảy con Cố Nám đầy tháng, tổ chức một bữa tiệc ởnhà hàng Vương Phủ.

Cố Nam nghĩ đây là một cơ hội tốt đề giảng hòa vớiDuyệt Tâm, trước mặt mọi người cô không thể lạnh lùng với anh nên anh nói vớicô: “Thứ bảy này nhà mình tổ chức tiệc cho con trai chị gái đầy tháng tuổi, emsắp xếp thời gian đừng bận việc gì nhé.”

Duyệt Tâm đang thu dọn quần áo cũ, nghe thấy Cố Namnói thế liền dừng lại, cúi đầu chậm rãi nói: “Thứ bảy em bận, anh đi một mìnhđi.”

Anh tự cười mình: “Hà Duyệt Tâm, em không thể giữ thểdiện cho anh thì cũng giữ thể diện cho chị gái anh chứ.”

Thái độ của Duyệt Tâm rất bình tĩnh: “Em không phảikhông giữ thể diện cho ai, em bận việc thật.”

Một người cố chấp và trẻ con như Cố Nam nghĩ Duyệt Tâmcố tình làm như vậy, anh không hỏi cô rốt cuộc là cô bận chuyện gì.

Sáng thứ bảy, mẹ Cố Nam gọi điện: “Cố Nam, con mau đónbố mẹ đến chỗ chị gái con sớm.”

Thấy mẹ không nhắc đến Duyệt Tâm, Cố Nam không vuinói: “Hôm nay Duyệt Tâm nói có việc bận, có lẽ không đi cùng được.” Anh hy vọngmẹ sẽ đích thân nói chuyện với Duyệt Tâm để cô thay đổi quyết định.

Bà hiếm khi đồng tình với Duyệt Tâm: “Không đi thìkhông đi, trời lạnh, nó không nên ra khỏi cửa.”

Cố Nam ngạc nhiên, sao mẹ không chịu hiểu ý của anh?

Nghe điện thoại xong, Cố Nam nhìn Duyệt Tâm, cô đangsắp xếp đồ chuẩn vị ra ngoài.

Hôm nay Duyệt Tâm trang điểm rất xinh đẹp, cô đánhphấn hồng, làm bóng mắt, và thoa một lớp son môi hồng.

Đã lâu rồi cô không trang điểm, có lẽ cô sắp đến mộtnơi khá quan trọng.

Lòng Cố Nam đắng chát, anh ngưỡng mộ người mà DuyệtTâm sắp gặp.

Lúc Duyệt Tâm ra khỏi nhà, Cố Nam không nói gì.

Anh có thể đưa cô đi để cô không phải đi xe buýt, dùsao buổi sáng anh cũng không vội. Nhưng anh giận dỗi nghĩ, cô trang điểm đẹpnhư thế, nếu đi gặp một người đàn ông khác, vì sao anh phải giả vờ độ lượng đểđưa cô đi

Đúng là Duyệt Tâm đi gặp một người đàn ông nhưng khônghề như Cố Nam tưởng tượng.

Cô sắp xếp thời gian để em trai Duyệt Thanh đến BắcKinh chữa bệnh, cô đã gọi điện hẹn thời gian với cậu. Thật ra, Duyệt Thanh đãnên đi kiểm tra lại từ lâu, nhưng vì cô bị sảy thai nên mới lùi thời gian lại.

Bến xe có rất nhiều người, Duyệt Tâm không tìm thấy emtrai, lòng nóng như lửa đốt.

Cô đi rất nhiều vòng mới thấy Duyệt Thanh đang ngồi xelăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Duyệt Thanh cười chỉ người cảnh sát phía sau: “Họ giúpem xuống xe và cùng em đợi chị đến.”

Duyệt Tâm cảm kích nhìn người lạ mặt, mắt long lanhnước.

Duyệt Thanh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Duyệt Tâm:“Chị sao chị lại khóc?” Cậu nhìn quanh rồi hỏi: “Sao anh rể không đến?”

Duyệt Tâm lau nước mắt, vừa đẩy xe cho Duyệt Thanh vừahàm hồ nói: “Anh ấy có việc bận nên không đến được.”

Duyệt Thanh ngoan ngoãn “vâng” một tiếng rồi nói: “Chịđang mang bầu, đừng đẩy cho em không mệt, em có thể tự đi được.”

Một lần nữa nước mắt Duyệt Tâm lại rơi xuống, cô khôngkể cho bố mẹ và Duyệt Thanh nghe chuyện cô bị sảy thai vì sợ họ buồn.

Cô cố gắng để nước mắt chảy vào trong, bật cười, tiếptục đẩy xe lăn tiến về phía trước: “Không sao, chị rất khỏe.”

Ở bệnh viện cũng đông người không kém ở bến xe, ồn àochật chội.

Bất giác Duyệt Tâm cảm thấy mắt mình tối sầm lại, từngcơn lạnh khiến cô run rẩy. Cô lo mình bị cảm nên gọi điện thoại cho Vĩ Vĩ:“Mình dẫn em trai đến bệnh viện Đệ Tam khám bệnh, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu,Vĩ Vĩ, cậu đến giúp mình một lát.”

Rất trùng hợp, Vĩ Vĩ đang ở bên cạnh Viên Nhược Hồng.

Viên Nhược Hồng không chịu được Tô San diễn một vởkịch với Vĩ Vĩ khiến Tô San tức giận bỏ đi.

Lúc Vĩ Vĩ nhận được điện thoại của Duyệt Tâm, haingười đang uống cà phê với nhau, Vĩ Vĩ rất lo lắng, không nói với Viên NhượcHồng có chuyện gì xảy ra đã đi ngay.

Viên Nhược Hồng nghe thấy giọng của Duyệt Tâm, khôngyên tâm nên đề nghị đưa Vĩ Vĩ đi.

Trên đường, Vĩ Vĩ nói Duyệt Tâm thấy không khỏe, nhờcô đến giúp.

Viên Nhược Hồng đến bệnh viện, tìm được Duyệt Tâm, côđang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, bên cạnh còn có một cậu bé nét mặtthanh tú, không ngừng hỏi: “Chị, chị sao thế?”

Duyệt Thanh biết Vĩ Vĩ, nhìn thấy cô từ xa liền gọito: “Chị Vĩ Vĩ, bọn em ở đây.”

Vĩ Vĩ dỗ dành Duyệt Thanh rồi hỏi: “Đã lấy số thứ tựchưa? Xếp hàng nào?”

“Hàng sau, sắp tới rồi.” Duyệt Thanh không yên tâm vớisức khỏe của Duyệt Tâm nên không muốn đi xếp hàng.

Ngón tay lành lạnh của Viên Nhược Hồng chạm lên tránDuyệt Tâm, hỏi cô: “Nhiễm lạnh phải không? Trán nóng quá, cô không biết sao?”

Thấy Viên Nhược Hồng nói thế, Duyệt Thanh mới hiểu vìsao chị mình lại trang điểm, hóa ra là vì muốn che giấu những vết đỏ bất thườngtrên mặt.

Vĩ Vĩ đẩy Duyệt Thanh đi xếp hàng ở cửa phòng khám, đểViên Nhược Hồng đưa Duyệt Tâm đi khám.

Anh dìu cô, vừa đi vừa cẩn thận hỏi: “Buổi sáng cô cóăn không? Thấy khó chịu từ lúc nào? Đã uống thuốc chưa?”

Duyệt Tâm cảm thấy mình mất dần ý thức, dường như cônhìn thấy khuôn mặt Viên Nhược Hồng biến thành Cố Nam, nhưng giọng nói không hềthay đổi, vẫn trầm ấm và quyến rũ như thế.

Cổ họng cô khô khốc, muốn nói nhưng không cất lên đượcthành tiếng.

Cô mệt, từ từ nhắm mắt lại rồi dựa vào lòng anh, côkhông muốn xác định rốt cuộc người ở bên cạnh mình là ai.

Hai người có gì không giống nhau? Cô chỉ cần một bờvai vững chắc để dựa vào.

Duyệt Tâm bị cảm lạnh, sau khi tiêm, cơn sốt lui dần.

Cô ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn Viên Nhược Hồngđang ngồi bên cạnh. Hóa ra vừa rồi anh luôn ở bên cô. Cô nở một nụ cười yếu ớtvới Viên Nhược Hồng rồi đợi Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh ra.

Viên Nhược Hồng yên lặng ngồi bên cô, anh cảm thấy rấtbình yên. Điều anh muốn chỉ là được ở bên cạnh cô, có thể nhìn thấy cô cười, cóthể nhìn thấy cô khỏe mạnh vui vẻ là anh mãn nguyện.

Tay anh khẽ chạm vào cô, muốn truyền hơi ấm từ lòngbàn tay mình cho cô nhưng Duyệt Tâm khẽ tránh đi.

Trong giây lát, ánh mắt cô để lộ tâm trạng phức tạp,nhưng sau đó lại trở về trong suốt và sâu thẳm như nước.

Viên Nhược Hồng hiểu sự từ chối của cô, nhưng anh cũngcàng hiểu rõ tình cảm của mình hơn.

Lúc Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh bước ra khỏi phòng khám, nétmặt hai người rất phấn khích.

Duyệt Thanh nói: “Chị, bác sĩ nói chân của em tốt hơnlần trước nhiều, lần sau là có thể cử động được.”

Có lẽ vì vui mừng quá nên Duyệt Tâm lao đến xe lăn củaDuyệt Thanh, ôm lấy cậu bật khóc, cô không ngừng nói: “Tốt quá, tốt quá…”

Cơn sốt của cô vừa lui, Viên Nhược Hồng lo tâm trạngcủa cô quá kích động sẽ không tốt nên kéo cô lại rồi nói: “Chuyện vui như vậy,đừng khóc nữa.”

Ra khỏi bệnh viện, Duyệt Thanh muốn đi chuyến tàu buổichiều để về nhà.

Vĩ Vĩ nhất định không chịu: “Em vừa đến, vẫn chưa cóthời gian chơi với chị, không được.”

Duyệt Thanh nhìn Duyệt Tâm rồi nói: “Chị, mẹ nói, saukhi em khám xong lấy thuốc là phải về ngay, không làm phiền đến chị và anh rể.”

Vĩ Vĩ gõ lên trán Duyệt Thanh: “Nói gì thế? Ai làmphiền ai? Em đến chỗ chị ở, để họ đến làm phiền em.”

Duyệt Tâm nhìn em trai, càng lúc càng vui mừng: “Khôngsao, em ở lại hai hôm, về chị sẽ gọi cho mẹ nói hộ em.”

Hôm đó Duyệt Thanh không về nhà, cậu đến nhà Vĩ Vĩ ởtheo yêu cầu khẩn thiết của cô, Viên Nhược Hồng đích thân đưa cậu về.

Trên đường, Viên Nhược Hồng nói chuyện với DuyệtThanh, anh nói đến chủ đề phần cứng, phần mềm máy tính, Duyệt Thanh nói với vẻrất hiểu biết khiến Viên Nhược Hồng vô cùng ngạc nhiên. Hai người nói chuyệnrất hợp nhau khiến Vĩ Vĩ không thể nói xen vào, cuối cùng cô quyết định ngồighế sau cùng Duyệt Tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc Duyệt Thanh đã ngủ rồi, Duyệt Tâm bước ra khỏi nhàVĩ Vĩ, Viên Nhược Hồng vội đi theo cô, hai người sánh vai đi cùng nhau.

Duyệt Tâm nghĩ, nếu hôm nay không có anh giúp đỡ, côkhông biết sẽ hoảng hốt như thế nào, cô trịnh trọng nói lời cảm ơn anh.

Viên Nhược Hồng lắc đầu: “Duyệt Tâm, đừng khách sáovới tôi như thế, được không? Dường như cô coi tôi là người xa lạ vậy.”

Duyệt Tâm không biết nên trả lời anh như thế nào, đốivới cô anh đã trở thành người xa lạ từ lâu. Chỉ vì gần đây, anh dần dần trở nênthân thiết nên khiến cô cảm thấy vô cùng cảm kích.

Viên Nhược Hồng đưa cho cô vài hộp thuốc hạ sốt: “Cầmlấy, buổi tối uống thêm một lần nữa, nhớ uống nhiều nước và chăm sóc tốt chobản thân.”

Còn có thể nói gì nữa? Cô chỉ có thể gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.