Tỉnh Lan nhìn Hướng Đình một tay cầm bình truyền một tay bế Tiểu Quai ra khỏitoilet, cô bé kia tay vẫn cắm kim chích, bây giờ đang chu môi giận dỗi. 
Cô cười, đúng là một bé gái đáng yêu khiến người ta muốn nựng. 
Hướng Đình ru Tiểu Quai ngủ, đây đúng là một công việc vĩ đại, điều này khiếnTỉnh Lan cảm thấy ấm áp, dẫu cho sự ấm áp này không thuộc về cô. 
Hướng Đình dỗ được Tiểu Quai xong mới quay sang nhìn Tỉnh Lan,ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện. 
Tỉnh Lan âm thầm thở dài, chỉ cần thấy anh chăm sóc con gái như vậy, suốt mấynăm qua cô thích anh cũng coi như có mắt. 
Cô mỉm cười đưa điện thoại cho anh nói, “Vừa rồi Lê Khê gọi điện đến.” 
Ánh mắt anh quả nhiên sáng lên, “À, nói gì vậy?” 
“Chưa nói gì đã ngắt rồi.” 
Anh cầm điện thoại trên tay, phân vân một lúc rồi ngẩng lên nhìn cô, “Emkhông đi làm à? Sao thích đến đây thế.” 
Cô ngồi xuống cạnh anh, “Em đến trông chừng anh chứ còn gì nữa, anh với LêKhê đang cãi nhau phải không, em đến canh, biết đâu lại có cơ hội.” 
Hướng Đình nghe giọng điệu là biết cô đang nói đùa, mấy năm nay quan hệ củabọn họ giống như bạn bè, cảm giác cũng không tệ. 
“Anh phải cảm ơn em rồi, ai đời lại thừa hơi đến trông chừng anh.” 
Cô cười xòa. 
Không phải chỉ mất đi một người đàn ông sao? Mà không, không phải mất đi,chẳng qua là không thể có được, cũng không phải điều gì ghê gớm lắm. 
“Anh với Lê Khê giờ sao rồi?” 
Mặt anh trầm xuống, “Vẫn vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-chua-tung-noi-doi/87124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.