Cuối cùng Tiểu Quai đã tỉnh lại, câu đầu tiên bé nói là, “Con muốn mẹ.”
Lê Khê nắm tay Tiểu Quai, “Mẹ ở đây.”
Tiểu Quai nhìn cô, nước mắt chảy xuống, “Con cứ nghĩ mẹ không cần Tiểu Quainữa, Tiểu Quai sẽ không được gặp mẹ nữa.”
Lê Khê lắc đầu, “Sao mẹ lại không cần Tiểu Quai! Mẹ vẫn ở bên Tiểu Quaimà.”
Tiểu Quai nghe vậy mới ngừng khóc, nhưng tay cứ nắm chặt Lê Khêkhông buông, Lê Khê không biết làm sao, chỉ đành thuận theo bé.
Hướng Đình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có phần chua xót. Tờđơn ly hôn kia anh vẫn để trên bàn không hề động bút, anh nói với chính mình,chỉ cần ký một chữ cô sẽ tự do, nhưng anh không muốn cô tự do, cho dù quan hệgiữa bọn họ chỉ còn là những chữ viết vô nghĩa trên giấy tờ, anh vẫn luyếntiếc.
Lê Khê dỗ Tiểu Quai ngủ, cô vuốt ve gương mặt Tiểu Quai, đây là đứa con củacô, sinh ra từ cơ thể cô. Mạng sống con người quả thực là một điều thần kỳ, côcười, kéo chăn cẩn thận cho Tiểu Quai xong mới đứng lên. Vừa quay đầu đã thấyHướng Đình, cặp mắt anh ẩn chứa điều gì đó mà cô không hiểu.
Cô và Hướng Đình đều nhẹ nhàng đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủcủa Tiểu Quai. Bọn họ ngồi bên ngoài phòng bệnh, yên lặng và hòa bình, thật khótin rằng đây lần đầu tiên bọn họ ngồi bên nhau mà không phẫn nộ hay oán trách,chỉ đơn giản là ngồi.
Hướng Đình dựa vào ghế, muốn cầm thứ gì đó cho tay đỡ trống, nhưng vừa sờ đếnthuốc lá và bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-chua-tung-noi-doi/87123/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.