Chuyến công tác này ngay từ đầu đã khó khăn.
Bởi vì điểm đến là một huyện nhỏ ở Tứ Xuyên, một nơi không có sân bay cũng chẳng có đường sắt, xuống máy bay tại Thành Đô rồi còn phải đi một chặng đường dài nữa.
Cuối cùng xe khách cũng đến được trạm xe trong huyện, cả hành trình tốn gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc này đã là bốn năm giờ chiều, Diệp Thái Vi và Từ Trạm còn chưa được ăn trưa, vừa mệt vừa đói.
Cũng may bảy năm qua Diệp Thái Vi không còn sống trong cảnh ăn sung mặc sướng nên giờ vẫn có thể chịu được cái hành trình chết tiệt này.
Vội vàng vào toilet của trạm xe rửa mặt, Diệp Thái Vi lại hớt hải chạy ra chỗ Từ Trạm.
Từ Trạm đứng ở một vị trí dễ nhìn thấy trong sảnh đợi xe nói chuyện điện thoại, cô im lặng bước đến, chờ anh hạ lệnh tiếp theo.
Hai người mặc quần áo thể thao theo phong cách của thập niên tám mươi, một xanh lam một đỏ, vừa trẻ trung lại vừa thoải mái, nhưng ở trạm xe của một huyện nhỏ như thế này thì lại có vẻ khác lạ, vô cùng nổi bật giữa sóng người nhấp nhô.
Thật ra sáng nay lúc ngủ dậy, hai người mặt đối mặt cũng không nhịn cười nổi, rõ ràng là không hẹn trước mà lại có thể chọn quần áo đồng bộ như thế.
Đây là…tình yêu đó. Ha ha ha.
“…Vâng, đang ở sảnh chờ xe…Được, phiền mọi người rồi.”
Đợi Từ Trạm ngắt máy, Diệp Thái Vi mới nghiêng đầu hỏi anh: “Em tưởng chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188484/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.