Sáng vài ngày sau đó, Lương Vũ Tranh tỉnh dậy trong vòng tay của Hạ Quân Dật. Cô ngái ngủ nhìn anh, rồi nhìn xung quanh:
- Hình như em vẫn còn đang mơ thì phải. Em mơ thấy anh và chúng ta đang ở trên máy bay.
Hạ Quân Dật gõ một phát vào đầu của Lương Vũ Tranh. Cô đau quá kêu lên:
- Lại nữa rồi, sao anh cứ gõ đầu em như thế chứ? Vui lắm sao? Thật là... không còn gì để nói.
- Sao? Em còn mơ nữa không? Như thế này chắc tỉnh rồi nhỉ?
- Làm sao em lên máy bay được vậy? Lạ thật.
Nhìn gương mặt tò mò của Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật nở một nụ cười rất “nguy hiểm”:
- Làm sao hả? Sáng nay anh gọi em dậy mà em có chịu dậy đâu, kết quả là anh thay đồ giúp em và bế em lên máy bay.
- Cái gì? Thay đồ sao?
Lương Vũ Tranh trợn tròn mắt lên nhìn Hạ Quân Dật, ngơ ngác, xấu hổ, hai má đỏ ửng lên, trông rất tội nghiệp.
- Gì vậy? Sao em nhìn anh như vậy?
- Sao anh lại thay đồ cho em, phải gọi em dậy chứ? Thật là... xấu hổ quá đi mất.
- Có gì mà xấu hổ, cái gì không muốn nhìn thì cũng thấy hết rồi còn gì. Em đúng là...
- Anh...
Lương Vũ Tranh đập mạnh vào vai anh.
- Đúng là một cô gái bạo lực mà.
- Nhưng mà sao chúng ta lại về sớm như thế? Em còn chưa chơi đủ nữa. Anh toàn tự mình quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thien-duong-co-anh/2715600/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.