Ba ngày sau... Bệnh viện.
Mấy ngày nay Lương Vũ Tranh như người mất hồn vậy, cô không rời giường nửa bước, chỉ ngồi dựa lưng lên đầu giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt u buồn.
Cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu khiến cho Vương Nhã Đồng hết sức lo lắng.
Hôm nay, Hạ Quân Dật mới đến bệnh viện. Vết thương của anh đã đỡ hơn nhiều. Mặc dù biết Lương Vũ Tranh không muốn gặp mặt anh nhưng anh vẫn cứ đến. Anh rất lo cho cô.
- Anh đến rồi hả? - Vương Nhã Đồng vừa hỏi, vừa nhìn ra ngoài thấy Thẩm Gia Tuấn và hai viên cảnh sát lần trước.
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, cô có thể ra ngoài một lát được không?
- Vậy anh vào đi.
- Cảm ơn.
Anh đi nhẹ nhàng đến chỗ giường của Lương Vũ Tranh, ngồi xuống. Thấy bát cháo trên bàn kia, anh biết rằng cô vẫn chưa chịu ăn.
- Vũ Tranh à, em thật sự không muốn gặp anh đúng không?
Lương Vũ Tranh bất giác quay đầu lại nhìn Hạ Quân Dật. Mấy ngày nay trông anh gầy đi trông thấy.
- Nếu không muốn nhìn thấy anh thì em hãy ăn chút gì đó đi, đừng tự làm tổn thương bản thân mình như vậy.
- Tôi phải làm gì để không phải nhìn thấy anh nữa. - Cô hỏi.
- Ăn uống, bồi bổ sức khỏe thật tốt. Đó là cách tốt nhất để em không phải nhìn thấy anh. Anh cầm bát cháo lên, nhìn cô hỏi:
- Có cần anh giúp không?
- Nếu mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thien-duong-co-anh/2715547/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.