Mấy ngày kế tiếp, Giang Dực phải đi công tác ở tỉnh khác, lúc anh đi, Tô Tử Duyệt đưa anh đến sân bay. Từ lúc sau khi ra nước ngoài học, đây là lần đầu tiên có người đưa anh đến sân bay như vậy, làm anh cũng không nhớ nổi cảm nhận lần trước cha mẹ đưa mình đến sân bay là như thế nào, đột nhiên anh nghĩ đến cô nói cái loại quan điểm đó rất thần kì, một nam một nữ, giữa hai người xa lạ, có thể đến cùng một chỗ, kết hôn sinh con, tạo thành một gia đình. Mà rõ ràng hai người không có huyết thống, lại có thể thâm nhập vào cuộc đời của đối phương, vì vậy ngay cả chia ly, cũng có vẻ khó có thể chịu đựng.
Mà hình như anh cũng chưa từng có cảm giác như thế, lần đầu tiên coi đi công tác như một lần đi xa, một lần chia ra.
Tô Tử Duyệt yên lặng ngồi bên cạnh anh, thời điểm cô im lặng, rất giống một bức tranh, trên mặt không có cảm xúc gì, cứ yên lặng như vậy, khí chất nhã nhặn đạm mạc, ôn hòa thoải mái. Anh buồn cười nhìn cô, cô đối với việc anh đi xa, hình như cũng không hài lòng lắm.
"Đi không lâu đâu." Anh cười cười.
"Không phải anh nói nửa tháng sao?" Cô lập tức hỏi ngược lại anh.
"Em cảm thấy nửa tháng rất dài?" Anh hơi kinh ngạc nhìn cô.
Cô dùng sức gật đầu.
Tay anh vuốt tóc cô, cười đến có chút không có ý tốt, "Em cảm thấy nửa tháng rất dài, vậy vì sao còn muốn thời gian hai tháng giảm xóc? Thời gian hai tháng này thì không dài?"
Tô Tử Duyệt bị anh nói thế buồn bực hoảng hốt, chẳng qua là nhìn anh, "Cái đó không giống."
Có thể có cái gì không giống? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không tranh cãi với cô, "Kể cả không giống nhau, cũng không sao, chờ lúc anh trở về, kỳ hạn hai tháng của em cũng gần như hết rồi." Anh chỉ chỉ mũi, "Đến lúc đó chuẩn bị làm cô dâu của anh đi!"
Cô dâu, lần đầu tiên cô cảm thấy nghe cái từ này cảm động vô cùng.
"Ai nói muốn gả cho anh?" Mặt cô không vui, "Hừ."
"Vậy em ôm đứa bé của anh, chuẩn bị gả cho người nào?"
"Ai cần anh lo…." Cô không được tự nhiên xoay đầu đi, trong lòng cũng tính toán thời gian, cũng đúng, anh đi công tác về, cũng đến kỳ hạn hai tháng lúc trước, thế mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nếu như không phải là anh nhắc nhở cô, cô đã quên mất rồi.
"Được rồi, anh hiểu." Anh quay đầu cô lại, đối mặt với mình, "Phụ nữ luôn ăn ở hai lòng."
"Anh mới ăn ở hai lòng!"
"Đó là quyền lợi của phụ nữ, anh không dám tùy tiện sử dụng linh tinh."
"Hừ, ai biết anh là nam hay nữ."
Nhìn bộ dạng không được tự nhiên này của cô, anh chỉ cảm thấy buồn cười, tiến tới bên tai cô, mở miệng cười, "Anh là nam hay nữ, người khác không biết, em nhất định biết…. " Nói xong lấy tay sờ bụng cô, đứa bé của bọn họ, chính là minh chứng lớn nhất.
Tô Tử Duyệt sững sờ một lúc lâu, rất nhanh mặt có chút nóng lên, sau đó lập tức đỏ lên. Xem như là cô hiểu triệt để, đàn ông đều là động vật háo sắc, chỉ là có biểu hiện ra hay không thôi, hoặc là có thể khống chế mình hay không, xét đến cùng, trên bản chất cũng không khác nhau lắm.
Cô phản ứng lại mới lấy tay bấm xuống hông anh.
Giang Dực xoa chỗ bị cô bấm, vẻ mặt vẫn rất vô tội, "Anh nói sai?"
"Anh lại nói, anh lại nói.... " Cô sử dụng ánh mắt để uy hiếp.
"Ừhm, trong bụng em.… "
Anh vẫn chưa nói hết, cô vừa chuẩn bị bấm anh, lần này anh tay mắt lanh lẹ bắt được tay của cô, "Đừng dã man như vậy, anh chỉ muốn nói, trong bụng em có đứa bé của chúng ta, sau khi anh rời khỏi, chăm sóc cho mình thật tốt, ừhm, cũng thuận tiện chăm sóc con của chúng ta."
"Em không ngốc, dĩ nhiên biết phải chăm sóc tốt cho mình." Cô không được tự nhiên rút tay mình về, nhìn anh nói như thế.
Giang Dực cười cười, đang chuẩn bị nói gì, thời gian đã đến, phải đi kiểm an rồi. Lúc này Tô Tử Duyệt cũng đứng lên, Giang Dực quay đầu lại nhìn cô, thấy lúc này lông mày cô nhíu lại, anh cầm tay cô, cũng không để ý ánh mắt người khác, kéo cô vào trong ngực mình, hôn cô, không những không buông ra, mà càng thêm nồng nhiệt. Anh không thể không thừa nhận, cảm giác khi ôm lấy cô, giống như là có cả thế giới.
"Chăm sóc mình thật tốt, ăn cơm đúng giờ, bình thường đi bộ nhiều một chút…. Không cho mang giày cao gót." Anh nhất nhất dặn dò.
Mà cô cũng gật đầu không ngừng.
Cuối cùng anh sờ mặt cô một chút, lúc này mới xoay người đi tới cửa kiểm an.
Tô Tử Duyệt cũng nhìn anh, rất muốn nửa tháng này trôi qua nhanh lên một chút, lập tức liền từ hiện tại trực tiếp xuyên qua cho đến lúc này. Giống như là cô ghét nhất phải đối mặt với kỳ thi, trước khi thi luôn muốn nhanh lên một chút xuyên qua đến sau kỳ thi…. Chỉ là đó là một loại né tránh, mà bây giờ còn là một loại hướng tới và mong đợi.
Lúc Tô Tử Duyệt nhìn bóng dáng xa xa của Giang Dực thì cô không nhìn thấy, một chỗ khác, Hạ Ngữ Đình đang chuyên chú nhìn cô. Nói chính xác là ngay lúc Tô Tử Duyệt và Giang Dực xuất hiện, Hạ Ngữ Đình đã đứng ở đó, không nhúc nhích một bước, cô nhìn thấy mới vừa rồi Tô Tử Duyệt và Giang Dực mập mờ, cũng nhìn thấy Giang Dực không nhịn được hôn Tô Tử Duyệt. Từng màn này, cũng bị ghi lại trong trí nhớ Hạ Ngữ Đình.
Hạ Ngữ Đình nhìn Tô Tử Duyệt cắn môi dưới, khóe miệng khẽ giơ lên, Tô Tử Duyệt, đây là cô lại động tình? Rối rắm như vậy, đến che giấu cũng không che giấu được, nếu như là Tô Tử Duyệt nhiều năm trước, có lẽ lúc này đã xông lên phía trước rồi, sau đó lôi kéo tay Giang Dực, để cho anh đừng rời đi, Tô Tử Duyệt bây giờ, không ngờ có điểm tiến bộ như vậy.
Hạ Ngữ Đình không khỏi nghĩ đến ngày ấy, cô đi tới bên cạnh Tô Tử Duyệt, nói với cô, "Tô Tử Duyệt, cô có tin không, tôi chỉ cần một tháng là có thể cướp bạn trai 3 năm của cô?"
Cô nhớ rõ, vẻ mặt của Tô Tử Duyệt nhìn về phía mình khi đó, tựa như đang nhìn một người điên. Nhưng một tháng trôi qua, cô dùng thời gian chứng minh mình không phải là người điên, hơn nữa cũng chứng minh Tô Tử Duyệt là một kẻ đần.
Hiện tại, cô cũng có thể nói cho Tô Tử Duyệt, chỉ cần trong vòng một tháng, là cô có thể khiến Tô Tử Duyệt và Giang Dực chia tay. Lại sẽ là nói câu giống như kẻ điên đi, nhưng cô biết, chính cô có thể làm được.
Hạ Ngữ Đình cười nhẹ một tiếng, "Tô Tử Duyệt, cẩn thận hưởng thụ một chút thời gian tốt đẹp cuối cùng của cô đi, đến lúc đó dáng vẻ chia tay, ngàn vạn đừng khó coi quá."
Làm sao bây giờ, hiện tại cô cũng bắt đầu mong đợi bộ dạng khóc thầm của Tô Tử Duyệt, lúc đó nhất định có thể làm cho mình hưng phấn vui vẻ.
Lại một lần nữa Tô Tử Duyệt thấy Phương Văn Thành, là ngày ông nội xuất viện, tình cờ gặp phải ở bệnh viện. Sau nhiều năm bọn họ gặp lại nhau lần nữa, lần đầu tiên là ở bệnh viện, bây giờ lại là ở bệnh viện. Sau khi cô nhìn thấy Phương Văn Thành, lại vẫn hướng về phía anh cười cười.
"Ngồi cùng nhau một chút?" Phương Văn Thành không nói đến đề nghị ăn cơm chung, chỉ thuận miệng nói qua như vậy.
Tô Tử Duyệt suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu một cái.
Bọn họ cùng nhau đến ghế dài bên dưới một thân cây ngồi xuống, Tô Tử Duyệt phát hiện, lần này nhìn thấy anh, ngay cả một chút cảm giác tức giận cũng không có, cô đã có thể bình tĩnh nhắc tới mấy chuyện quá khứ rồi, nhưng phải nói thật là không có oán hận đối với anh, vậy thật là chuyện bây giờ.
Phương Văn Thành quan sát cô, coi cô như một loại động vật nào đó nghiêm túc nghiên cứu một lần, rốt cuộc có kết luận, "Sắc mặt em không tệ." Anh biết mấy thói quen của cô, chỉ có tâm tình tốt, tình trạng mới có thể tốt, tình trạng tốt, sắc mặt mới có thể tốt.
"Ừ, cũng như anh thôi, anh cũng không tồi." Cô nhìn đối phương một cái, nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi chỗ khác.
Phương Văn Thành cười cười, "Em thật sự không tệ.… Mà anh, chẳng qua là được chăng hay chớ."
Tô Tử Duyệt cứng lại, không biết nên nói cái gì cho phải, "Đừng khiêm tốn như vậy."
Phương Văn Thành lắc đầu một cái, "Em hẳn là muốn kết hôn rồi?"
"Hả?"
"Em và Tổng giám đốc Giang.… ngày đó anh chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy bọn em ở chung một chỗ." Chính xác mà nói, là Giang Dực ôm cô, bọn họ ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, không coi ai ra gì. Hình ảnh đó làm cho anh rất lâu sau vẫn không thể quên được, không bao lâu trước đó, cô cũng ở trong ngực anh như thế, hôm nay cô lại ở trong ngực một người khác, hết lần này đến lần khác đến lý do oán trách anh cũng không tìm được, tất cả đều là lỗi của chính bản thân anh.
"Ách…. Yên tâm, nếu như mà em kết hôn, nhất định sẽ không quên tìm anh đòi bao tiền lì xì, đừng lo lắng là không thông báo cho anh biết."
Phương Văn Thành than nhẹ một tiếng, "Ừ, đến lúc đó anh nhất định đến sớm."
Mặc dù Tô Tử Duyệt có thể không oán giận anh, cũng nói chuyện phiếm một cách bình thường với anh, nhưng dù sao vẫn là người đã lâu không liên lạc, dễ dàng trở nên nhạt nhẽo, cô suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra được một đề tài, "Anh tới bệnh viện làm gì?"
"Hôm qua anh đưa mẹ tới kiểm tra lại, hôm nay tới lấy kết quả."
"A, như vậy…. tình trạng của mẹ anh thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói tình trạng không tệ."
"Vậy thì tốt."
….
Tiếp tục nói nữa, thật sự sẽ bởi vì nhạt nhẽo mà cảm thấy lúng túng, Tô Tử Duyệt đứng dậy, "Ông nội còn đang chờ em.... em đi.... "
"Tô Tử Duyệt." Lúc này Phương Văn Thành cũng đứng lên, anh nghiêm túc gọi tên cô.
"Hả?"
"Năm đó anh không ở chung một chỗ với Hạ Ngữ Đình."
"A…. Em biết rõ, Tiêu Tiêu nói cho em biết."
"Em có muốn biết tại sao không?" Phương Văn Thành nhìn thẳng vào hai mắt cô, "Lúc đầu anh chia tay với em, Hạ Ngữ Đình chỉ chiếm một phần nguyên nhân rất nhỏ, khi đó anh cực kỳ mơ màng, vẫn nhận định mình ưu tú thì nhất định có thể thành người rất nhanh, lại gặp phải mấy đả kích liên tiếp, vì vậy liền trở nên mềm yếu, mỗi lần đối mặt với em, đều nhớ tới cam kết của bản thân, nên vì em mà trở thành người ở trên, nhưng lúc đó anh cực kỳ hoài nghi chính mình, mình còn có thể trở thành người ưu tú như vậy sao? Mỗi lần đối mặt với em, đều tựa như đang nhắc nhở mình, mình không đủ ưu tú, mình đang đi tới thất bại...."
Tô Tử Duyệt chỉ im lặng nhìn anh, không cắt đứt lời anh, dù là lần đầu tiên cô nghe được anh nói lời những lời như vậy. Chỉ là cô nghĩ, Diệp Tiêu Tiêu nói rất đúng, bất kể là người nào, đều cần được người khác hiểu, cô khi đó, thực sự rất ít đi tìm hiểu những tâm lý này của Phương Văn Thành, nhưng đều đã qua, bây giờ nói những cái này, vốn cũng không có ý nghĩa.
Phương Văn Thành cười đến có chút vô lực, "Khi đó Hạ Ngữ Đình xuất hiện, cô ấy và em hoàn toàn khác nhau, ở bên cô ấy, anh sẽ quên hết tất cả áp lực…. Khi đó anh thật sự cho là, có lẽ đây chính là tình yêu. Cho đến khi anh và em chia tay, sau khi nói lời chia tay, nhìn bóng lưng em rời đi, trong nháy mắt đó, dường như anh đã biết, em đi rồi thì sẽ không trở về, trong lúc nhất thời lòng đau như bị dao cắt…. Tô Tử Duyệt, chuyện hối hận nhất của đời anh chính là chia tay với em."
Tô Tử Duyệt nghe xong lời anh nói, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Ừ, dùng một câu nói thô tục, vậy thì thế nào đây, chúng ta cũng không quay lại được."
"Anh biết rõ, anh chỉ muốn, em nên biết những cái này." Sau đó Hạ Ngữ Đình hỏi anh, vì sao không chấp nhận cô, có thể trả lời thế nào đây, sau khi anh chia tay mới biết ý nghĩa của người phụ nữ kia đối với anh, sự thật cỡ nào bi ai.
"Ừ, bây giờ em biết rồi, tạm biệt."
Cô đi từng bước một rồi, cách Phương Văn Thành cũng càng ngày càng xa, nhưng cô không quay đầu lại, cũng không nghĩ đến sẽ quay đầu lại.
Cô đã từng vì người đàn ông này mà hút thuốc lá uống rượu, thậm chí lập tức gầy đi nhiều như vậy, đều đã qua. Bây giờ nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy mình thoải mái hơn rồi, đoạn thời gian kia cô không dễ chịu, anh cũng không dễ dàng, giống như có sự công bằng nào đó.
Những thứ đã trải qua kia, cô cũng không chủ động nhớ lại, không cần thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]