Mấy ngày kế tiếp, Giang Dực phải đi công tác ở tỉnh khác, lúc anh đi, Tô Tử Duyệt đưa anh đến sân bay. Từ lúc sau khi ra nước ngoài học, đây là lần đầu tiên có người đưa anh đến sân bay như vậy, làm anh cũng không nhớ nổi cảm nhận lần trước cha mẹ đưa mình đến sân bay là như thế nào, đột nhiên anh nghĩ đến cô nói cái loại quan điểm đó rất thần kì, một nam một nữ, giữa hai người xa lạ, có thể đến cùng một chỗ, kết hôn sinh con, tạo thành một gia đình. Mà rõ ràng hai người không có huyết thống, lại có thể thâm nhập vào cuộc đời của đối phương, vì vậy ngay cả chia ly, cũng có vẻ khó có thể chịu đựng.
Mà hình như anh cũng chưa từng có cảm giác như thế, lần đầu tiên coi đi công tác như một lần đi xa, một lần chia ra.
Tô Tử Duyệt yên lặng ngồi bên cạnh anh, thời điểm cô im lặng, rất giống một bức tranh, trên mặt không có cảm xúc gì, cứ yên lặng như vậy, khí chất nhã nhặn đạm mạc, ôn hòa thoải mái. Anh buồn cười nhìn cô, cô đối với việc anh đi xa, hình như cũng không hài lòng lắm.
"Đi không lâu đâu." Anh cười cười.
"Không phải anh nói nửa tháng sao?" Cô lập tức hỏi ngược lại anh.
"Em cảm thấy nửa tháng rất dài?" Anh hơi kinh ngạc nhìn cô.
Cô dùng sức gật đầu.
Tay anh vuốt tóc cô, cười đến có chút không có ý tốt, "Em cảm thấy nửa tháng rất dài, vậy vì sao còn muốn thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ta-ngoanh-lai-nhin-nhau/2240823/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.